Hoàng Thiên thật sự vừa tức vừa buồn cười, trên thế giới này có rất nhiều người giàu CÓ, đặc biệt là những người phụ nữ lắm tiền, có thể khiến bọn họ trở lại thì một lo ba trăm năm mươi ngàn tỷ e rằng cũng chẳng thành vấn đề.
Trương Lan Phượng ấy vậy mà muốn bán giúp với giá ba trăm triệu, đây không phải là trò cười sao?
"Hiện giờ không còn hàng dư nữa, hơn nữa cho dù là có, thì cũng không thể tùy tiện bán ra ngoài được” Hoàng Thiên thẳng thừng từ chối Trương Lan Phượng.
"Đừng như vậy mà Hoàng Thiên, ba trăm triệu một lọ, mười lạ là ba mươi lăm ngàn tỷ, giá cao như vậy, con hãy sản xuất thêm nhiều một chút đi!” Trương Lan Phượng vội vã nói, bà ta muốn bán ba ngàn năm trăm tỷ một chai, chỉ cần Hoàng Thiên cung cấp hàng cho bà ta, thì có thể kiếm được hơn ba tỷ một lọ. Chỉ cần bán được hai lọ là đã đủ phát tài rồi.
"Thật sự là không có. Con đang rất bận, con cúp máy trước đây” Hoàng Thiên cúp điện thoại.
"Chết tiệt, tên khốn này cứ để cho nó giả vờ đi!” Trương Lan Phượng tức giận mắng mỏ và suýt chút là đánh rơi điện thoại.
Nhìn thấy trời cũng đã muộn rồi, bà ta chuẩn bị bắt một chiếc taxi để quay trở về nhà. Nhưng đúng lúc này, một chiếc xe mười sáu chỗ phóng nhanh đến và dừng lại trước mặt bà ta.
Trương Lan Phượng bị làm cho giật nẩy mình, vì chiếc xe mười sáu chỗ này suýt chút nữa thì đâm vào bà ta.
"Mẹ kiếp, mấy người bị mù rồi sao? Không nhìn thấy có người đang đứng ở đây à?” Trương Lan Phượng nói với thái độ chua ngoa, lại nhìn thấy đối phương chạy chiếc xe mười sáu chỗ, Trương Lan Phượng theo bản năng nhìn tỏ vẻ vô cùng khinh thường.
Có điều không ngờ được, từ trong chiếc xe van có hai người đàn ông đeo mặt nạ bất ngờ lao xuống, một người trong số họ nhanh chóng đi vòng ra phía sau Trương Lan Phượng ôm chặt lấy cổ bà ta.
"A, mấy người định làm gì vậy?” Trương Lan Phượng tái mặt vì sợ hãi, hét lớn.
Người đàn ông phía trước chĩa một khẩu súng điện vào miệng của Trương Lan Phượng.
"A!” Trương Lan Phượng bị đánh cho đến nỗi gào lên một cách thê thảm, răng cửa gần như bị đánh bay ra ngoài, máu miệng ngay lập tức trào ra.
Ngay khi vừa định kêu cứu thì liền bị người đàn ông phía sau bịt miệng, hai tên này mang mặt nạ vội vàng kéo Trương Lan Phượng vào trong xe.
Cánh cửa xe đóng lại và chiếc xe nhanh chóng rời đi khỏi đây.
Có thể thấy rằng hai tên đàn ông bịt mặt này chắc chắn là người đã có kinh nghiệm làm những chuyện này, cái tên tài xế cũng là một người tài xế tuyệt vời, lái xe vô cùng nhanh nhẹn.
Trương Lan Phượng bị bịt miệng không nói được một lời nào, chỉ có thể kinh hãi nhìn hai tên đàn ông bịt mặt này.
Người đàn ông bịt miệng Trương Lan Phương thả lỏng tay ra, Trương Lan Phượng lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm, nếu hắn không buông bà ta ra, bà ta sẽ ngạt thở đến chết mất.
"Tụi mày, tụi mày là ai? Sao lại bắt cóc tao?” Trương Lan Phượng sợ hãi đến mức run rẩy giọng nói, làm gì còn dám ngang tàng.
"Ha ha, không nên hỏi nhiều như vậy, đối với bà không phải là chuyện tốt đâu!” Một
trong hai người đàn ông bên cạnh Trương Lan Phượng nói.
Trong lòng Trương Lan Phượng vô cùng căng thẳng, bà ta gần như sắp ngã quỵ vì sợ hãi.
Khi ở nhà luôn luôn nói một là một, bà ta đã từ lúc nào phải chịu thiệt thòi này, ngay cả khi ở bên ngoài thì với tính cách của mình Trương Lan Phượng nói chung cũng không bao giờ phải chịu thiệt.
Nhưng hôm nay thì lại khác, làm sao bà ta có thể không sợ hãi khi gặp kẻ bắt cóc cơ chứ?
Chỉ cần nghĩ đến việc mình có thể mất mạng bất cứ lúc nào, Trương Lan Phượng suýt chút nữa là đi tiểu ra.
"Hai vị anh hùng hảo hán, chúng ta có gì thì hãy từ từ nói chuyện, nhất định đừng làm hại đến tính mạng của tôi” Trương Lan Phượng không biết giờ phút này nên nòi gì mới tốt, lo sợ nhìn đối phương nói.
"Ha ha ha, mẹ kiếp lại còn hai vị anh hùng nữa cơ chứ, mày tưởng là chúng tạo là lục lâm hảo hán hay sao?” Một người đàn ông bịt mặt cười lớn, nhìn Trương Lan Phượng giống như nhìn một kẻ ngốc.
Trương Lan Phượng một lời cũng không dám mở miệng nói, sợ rằng nếu nói không đúng sẽ tự chuốc họa vào thân.