Tiếng rít rít” quen thuộc lại vang lên, Hoàng Thiên cùng đám người Vũ Thanh đều sợ hãi.
Con người có lợi hại hơn nữa thì sao? Trước mặt loại vật quái dị chưa từng thấy, vẫn có cảm giác sợ hãi trời sinh.
Nỗi sợ hãi của con người bắt nguồn từ những sự vật không biết, những sự vật không biết này có thể khiến cho con người ta hoảng sợ bất an.
“Cậu chủ cẩn thận, đám quái vật kia hình như lại muốn bò ra”
Vũ Thanh trầm giọng nói.
Hoàng Thiên nắm chặt lấy con dao găm, anh cũng rất là phiền muộn, vốn dĩ chỉ muốn đối phó với đám người Châu Âu, không ngờ lại gặp đám quái vật này.
Bây giờ chỉ có thể liều mạng một lần, nhưng mà với tình huống này, nếu mà xoay người bỏ chạy thì đám quái vật kia sẽ lao ra như đàn ong vỡ tổ mất.
Dựa theo âm thanh, số lượng quái vật không phải chỉ là một con đâu, hẳn là số lượng rất nhiều!
Đương nhiên, đứng ở chỗ này chờ chết cũng là vấn đề chết sớm hay muộn.
Nhưng mà có thể trì hoãn được một lúc, làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý đầy đủ, có vẻ như chỉ cần đứng im thì quái vật không ra.
“Cậu chủ, cậu cảm thấy con quái vật này là loại gì?
Vũ Thanh cầm chắc con dao trong tay, hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên suy nghĩ một lúc, nói: “Tôi có cảm giác giống như là mãng xà biến dị, rất giống cự mãng”
“Tôi cũng nghĩ như vậy, có thể môi trường ở đây đặc biệt đã khiến những con mãng xà này bị biến dị, thế mà đầu còn có hai cái sừng, mặt còn dài giống cóc”.
Vũ Thanh nghiến răng nói.
Hoàng Thiên muốn cười nhưng không cười nổi, lúc này nói: “Chúng ta từ từ lùi đến cửa hàng, nhất định phải đi chậm, đến cửa hàng thì chạy thật nhanh”
“Được, cứ quyết định như vậy đi”
Vũ Thanh gật đầu đồng ý, sau đó quay sang nói với Hắc Ưng và Cóc Đen: “Hai người nhất định phải cẩn thận, cho dù ở thời khắc nguy hiểm nhất, không có mệnh lệnh của tôi thì không được phép nổ súng, rõ chưa?”
Ưng Đen và Cóc Đen đều gật đầu đáp ứng, bọn họ hiểu vì sao Vũ Thanh lại ra mệnh lệnh này, bởi vì bây giờ bọn họ đang ở sâu trong núi tuyết, phía trên có một lớp tuyết rất dày, nhỡ đầu nổ súng dẫn đến tuyết lở, vậy thì bọn họ sẽ phải hoàn toàn chôn xác ở đây.
Bốn người chậm rãi lùi về phía cửa hàng, em gái Migfis càng thêm sợi hãi, cô ta sợ nhất là bị ném một mình ở chỗ này, lúc này cô ta vội vàng đi
theo bên cạnh Hoàng Thiên, lùi về phía sau.
Hoàng Thiên nhìn cô ta, cũng không ngăn cản cô ta, bởi ý ý chí muons sống sót của cô ta rất mạnh mẽ.
Huống chi anh cũng đồng ý với cô ta là sẽ không để cho cô ta chết trong miệng quái vật.
Năm người cùng nhau lùi ra cửa hang, đã từ từ tiến tới cửa hàng.
Nhìn thấy thắng lợi đã ở ngay trong tầm mắt, nhưng đúng lúc này, đột nhiên có hai bóng đen từ trong vách động nhào về phía đám người Hoàng Thiên bằng tốc độ rất nhanh.
“Nó tới!”
Hoàng Thiên quát to một tiếng để nhắc nhở mọi người.
Có thể là do trước đó bị sợ hãi quá mức, lúc này em gái Migfis gét lên một tiếng, bị dọa đến mặt mũi trắng bệch.
Cô ta rất sợ hãi cái loại quái vật này, suýt chút nữa đái cả ra quần.
Đám người Vũ Thanh tập trung tinh thần chuẩn bị chiến đấu, nhìn thấy quái vật đang nhào tới, Vũ Thanh vung dao lên chém một nhát vào cổ con quái vật.
“Phụt!”
Một nhát này đã đâm thẳng vào cổ con quái vật, Vũ Thanh đã có kinh nghiệm giết quái vật, lúc này anh ta cầm con dao rạch ngang một phát.
“Xoẹt” một tiếng, đầu con quái vật rơi xuống, cả người con quái vật rơi xuống đất.
Bên này Hoàng Thiên cũng đã đã xử lý xong một con quái vật.
Em gái Migfis trợn tròn mắt nhìn, sau khi sợ hãi xong, cô ta cực kỳ bội phục đám người Hoàng Thiên.
“Cậu Thiên, mọi người, mọi người quá lợi hại.”
Em gái Migfis vội vàng nói.
“Lợi hại mấy cũng không bằng các người, ngàn dặm xa xôi đến tận Việt Nam giết tôi”
Hoàng Thiên nói.
Em gái Migfis lập tức cảm thấy hổ thẹn, cô ta không nói gì nữa, từ từ lùi về phía sau.