"Cậu Thiên đừng nương tay, lão già này rất nham hiểm"
Một nhóm lớn phụ nữ bắt đầu la hét ở bên cạnh, chỉ sợ Hoàng Thiên nương tay bỏ qua cho Đường Quốc Long, lại bị Đường Quốc Long ám sát một lần nữa.
Trong lòng Hoàng Thiên đương nhiên biết chắc Đường Quốc Long là tên nham hiểm, nếu không, hắn sẽ không giết chết hết toàn bộ đàn ông ở đây.
"Đưa tôi đi tìm Phan Thanh Linh."
Lúc này Hoàng Thiên mới nâng Đường Quốc Long lên, trầm giọng nói.
"Được thưa cậu Thiên. Nhưng có một điều tôi muốn nói rõ với cậu. Nếu đến nơi đó gặp phải nguy hiểm, cậu cũng không thể trách tôi được."
Đường Quốc Long lo lắng nói với Hoàng Thiên, vô cùng căng thẳng.
"Mẹ kiếp ông còn cho rằng ông có thể sống sót sao? Còn sợ tôi trách ông? Ông vì tôi mà sẽ tha cho ông một mạng sao?"
Hoàng Thiên quát lớn với Đường Quốc Long.
Trong lòng Đường Quốc Long đều rất lạnh lẽo. Thái độ của Hoàng Thiên rất rõ ràng, tuyệt đối sẽ không tha cho ông.
Vừa định không thiết tha gì nữa, lại nghe Hoàng Thiên nói: "Nếu ông ngoan ngoãn nghe lời một chút, tôi vẫn có thể để cho ông chết một cách thoải mái hơn một chút, còn nếu không nghe lời, ông sẽ nếm thử cảm giác xuống địa ngục!"
Nói xong, Hoàng Thiên lại đâm một nhát dao vào cánh tay của Đường Quốc Long.
Đường Quốc Long không chịu được nữa, đau đớn muốn phát điên lên.
"Đừng đâm nữa cậu Thiên, tôi hiểu rồi, tôi đã hiểu hết rồi, tôi nhất định sẽ nghe lời..."
Đường Quốc Long vừa kêu khóc vừa nói.
Đây là một sự mất mát hoàn toàn, một chút tôn nghiêm cũng không giữ lại, Đường Quốc Long đã đến gần bờ vực của sự sụp đổ.
"Mau nói, nơi nguy hiểm mà ông vừa nhắc tới là nơi nào?" Hoàng Thiên hỏi Đường Quốc Long.
"Là ở trong rừng, đó là nơi ở của sư phụ tôi. Người phụ nữ của cậu Phan Thanh Linh cũng đang tạm giữ ở đó."
Đường Quốc Long chỉ vào một khu rừng lớn cách đó hai trăm mét, nói với Hoàng Thiên.
"Ông còn có sư phụ sao?"
Hoàng Thiên im lặng nhìn Đường Quốc Long, thật sự không ngờ. Đường Quốc Long cũng có sự phụ ở đây.
"Đúng vậy, tôi đã học được một số dị thuật từ sư phụ. Ông ấy nghe nói rằng tôi là quốc vương ở đây, thế là ông ấy đi theo tôi. Ở nơi yên tĩnh như thế này để tu luyện."
Đường Quốc Long không dám giấu diếm Hoàng Thiên, bây giờ có gì thì nói nấy.
Hoàng Thiên nghiên chặt răng, Đường Quốc Long khốn nạn như thế, sự phụ của ông ta hẳn cũng không ra gì!
Huống chi Đường Quốc Long ở trước mặt những người phụ nữ này làm trời làm đất, mà sư phụ của ông ta còn không thèm đếm xỉa đến, rõ ràng là không ra gì.
Bởi vì trong lòng như lửa đốt, cho nên Hoàng Thiên cũng không hỏi quá nhiều, liền tóm lấy Đường Quốc Long đi tới rừng cây.
Vũ Thanh cùng đồng bọn đi theo sau lưng Hoàng Thiên, đều đi về phía rừng cây.
Người được gọi là "hoàng hậu" thấy vậy hoàn toàn chết lặng.
Bây giờ cô ta thậm chí còn đang suy nghĩ chuyện tốt, đó là Hoàng Thiên có thể thế chỗ của Đường Quốc Long, làm quốc vương ở đây mà vẫn để cô ta làm hoàng hậu.
Nếu nói như vậy, thật tuyệt nếu có một thanh niên trẻ tuổi thống trị ở đây cùng cô ta.
Lúc này Hoàng Thiên đã áp tải Đường Quốc Long vào trước bìa rừng, Vũ Thanh đi tới bên Hoàng Thiên nói nhỏ: "Cậu chủ, phải cẩn thận một chút, Đường Quốc Long nói sư phụ ông ta tu luyện dị thuật, hẳn là rất tà ác."
Hoàng Thiên gật đầu, nóng vội thì nóng vội, nhưng Hoàng Thiên chưa bao giờ thô lỗ.
Vẫn phải cẩn thận hơn một chút, Hoàng Thiên không hề bất cẩn. "Ông đi ở phía trước, đi vào trong tìm sư phụ của ông." Hoàng Thiên hét lên với Đường Quốc Long.
Đường Quốc Long đã bị hành hạ cho choáng váng, theo bản năng đi về phía trước để dẫn đường cho Hoàng Thiên.
Lúc này hai chân Đường Quốc Long vẫn đang run rẩy, mặc dù tuổi tác ông ta không nhỏ, xương cốt vẫn rất cứng rắn, nhưng ông ta không thể chịu nổi sự hành hạ của Hoàng Thiên.
Ông ta làm mưa làm gió ở đây nhiều năm, đã bao giờ phải chịu tội như vầy? Hôm nay là ngày ông ta phiền muộn hơn cả cái chết.
“Cậu Thiên, cậu theo sát tôi, bên trong dễ lạc đường” Lúc này Đường Quốc Long khẽ nói với Hoàng Thiên.