Thấy Hạ Khôn không trả lời, Từ Đại Khánh nói: "Nhóc con, mày làm gì vậy ở đây? Biết tao là ai không?"
Hoàng Thiên hừ lạnh một tiếng nói: "Đương nhiên biết mày là Từ Đại Khánh, hiện tại chính là giám đốc"
"Ôi địt, mày biết ai là giám đốc Khánh, mà con mẹ nó mày còn dám lớn tiếng nói chuyện ở đây hả? Còn dám kéo Hạ Như Mai đi, mày đang đánh vào mặt Giám đốc Khánh đó."
Thiếu nữ ăn mặc thời trang trừng mắt nhìn Hoàng Thiên rồi quát.
Một số người đàn ông và phụ nữ khác cũng hả hê trước sự phấn khích xem trò hay, họ đều là bạn của Từ Đại Khánh, họ cảm thấy rằng Từ Đại Khánh sắp hành hạ người khác, nhất định có trò hay để xem rồi.
"Được rồi, Hạ Khôn, bản thân ông không dám tới tìm con gái, lại đi tìm một tên nhóc miệng còn hội sửa đến đây giúp ông sao? Haha, ông không muốn làm phó tổng giám đốc rồi hả, có tin là trong hôm nay tao sẽ ngay lập tức đuổi việc mày hay không?"
Từ Đại Khánh chế nhạo cười lạnh lùng nói, trước đây ông ta đã nắm chắc Hạ Khôn trong tay, lần này lại muốn một lần nữa chèn ép ông ấy.
“Tổng giám đốc Khánh, ông đừng có mà hơi một tý là lại nói vậy, ông có quyền gì mà muốn khai trừ tôi? Ông cùng lắm cũng chỉ là một người làm công của nhà họ Hoàng mà thôi”.
Vẻ mặt Hạ Khôn sa sầm lại, lớn tiếng nói với Từ Đại Khánh.
Từ Đại Khánh nghe xong những lời này thì cười khúc khích: “Ha ha, thật sự là buồn cười chết tôi rồi, hỏi tôi có quyền lực gì mà khai trừ ông? Vậy ông nghe cho kỹ đây, Từ Đại Khánh tôi ở công ty con tại Tương Tây này chính là trời, tôi muốn ai cút đi thì người đó phải cút đi!”
“Mẹ nó, ông nói xem có phải đầu óc ông bị nước vào không, tôi thích con gái của ông thì đó chính là vinh hạnh của ông, đừng có cho mặt mũi mà không cần”.
“Về sau chuyện của con gái ông, ông đừng có can thiệp vào, ngoan ngoãn
nghe lờ thì chỗ tốt sẽ không thiếu phần ông, nếu ông dám không biết điều thì xu
dọn đồ đạc cút đi ngay, cái chức phó giám đốc ông đừng mơ được làm nữa”
Từ Đại Khánh uy hiếp Hạ Khôn, giọng điệu vô cùng phách lối, còn liếc nhìn Hoàng Thiên vô cùng khiêu khích.
Gà ta nghĩ thầm thằng nhóc mà Hạ Khôn tìm đế có vẻ rất trâu bò, ông đây muốn xem anh ta có thể làm được gì?
Hoàng Thiên không làm gà ta thất vọng, lúc này anh đi đến cầm một chai rượu, đập một phát vào đầu gã ta.
“Choáng” một tiếng, chai rượu vỡ nát, cái trán Từ Đại Khánh bị đập một phát.
Hoàng Thiên đang quá tức giận làm gì để ý được nhiều như vậy? Đi lên bụp luôn.
Không ngờ rằng Từ Đại Khánh vẫn giống như bình thường, trên trán bị đập một chai rượu mà vẫn bình tĩnh ngồi ở đó.
“Con mẹ nó, thằng nhóc mày còn dám ra tay, nếu ông đây muốn tránh thì mày cho rằng mày sẽ đánh được sao? Nói cho mày biết, ông đầy cố ý để cho mày đập đó."
Từ Đại Khánh cười ha ha nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên có thể nhìn ra được cái tên Từ Đại Khánh này đag giả vờ, gác ta không trốn tránh là vì muốn thể hiện trước mặt mọi người là gã ta lợi hại như thế nào.
Nhưng mà Hoàng Thiên cũng rất là buồn bực, cái đầu của tên Từ Đại Khánh này làm bằng sắt à? Đập một chai rượu vào mà không có bị gì?