Tên đầu trọc hít vào một hơi, nhìn con dao trong tay Hoàng Thiên lóe lên tia sáng lạnh, gã ta sợ nhũn cả chân.
Có thể thấy được Hoàng Thiên không có hù dọa gã ta, ở chỗ hoang vắng như vậy, cho dù có giết người thì cũng không ai biết.
“Bụp”
Hai chân tên đầu trọc mềm nhũn ra, quỳ gối xuống trước mặt Hoàng Thiên.
“Anh Thiên, tôi không muốn đầu, tôi hứa về sau sẽ không làm chuyện xấu nữa, anh tha cho tôi đi.”
Tên đầu trọc đau khổ cầu xin, cả người gã ta run rẩy, đến giọng nói cũng run theo.
Hoàng Thiên nhìn bộ dáng không triển vọng này của tên đầu trọ thì không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Anh cũng không mềm lòng, anh biết mềm lòng với loại người này chính là hành động
ngu xuẩn nhất.
“Phập..”
Một dao đâm tới, chỉ thấy tên đầu trọc này hét lên một tiếng thảm thiết, ngực gã ta bị trúng một dao.
“Bụp” một tiếng, xác tên đầu trọc ngã xuống đất, đã đi diện kiến Diêm Vương.
"A."
Ngọc thấy cảnh tượng này thì bị dọa cho tái mặt.
Đã bao giờ cô ấy gặp qua cảnh tượng này đâu? Mặc dù là kẻ thù của cô ấy nhưng cô ấy cũng sợ.
Cha của Ngọc thì lại rất là vui mừng, cuối cùng cũng xả được cục tức trong ngực ra, mấy tháng nay ông ta bị tên đầu trọc này hành hạ lâu như vậy, quả thực chính là sống không bằng chết.
“Cậu Thiên, anh chính là ân nhân của tôi, tôi dập đầu cảm tạ anh”
Cha Ngọc muốn quỳ xuống dập đầu cho Hoàng Thiên, thế nhưng một chân của ông ta đã bị tàn phế, muốn quỳ cũng không quỳ được.
Hoàng Thiên vội vàng đỡ lấy ông ta, nói: “Không cần làm như thế, ông cũng đủ đáng thương rồi, chúng ta rời khỏi chỗ này thôi”
“Vâng, cảm ơn cậu Thiên..”
Cha của Ngọc khóc, khóc rất là thương tâm.
Trong lòng Hoàng Thiên cảm khái, người không thương tâm thì sẽ không rơi lệ, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi rồi mà có thể khóc thương tâm như thế trước mặt con gái mình, có thể thấy được ông ta khổ sở như thế nào.
Sau khi giải cứu cha con Ngọc ra xong, Hoàng Thiên tìm một cái gậy gỗ để cha của Ngọc chống, như vậy có thể miễn cưỡng đi đường.
Ngọc đỡ cha của cô ấy, còn Hoàng Thiên thì ôm cây giống Huyết Linh lên, dẫn theo hai cha con này rời khỏi đây.
Hoàng Thiên không về thôn trang kia nữa, đi thẳng về chỗ để xe của anh.
“Mọi người lên xe đi, tôi đưa mọi người về nhà”
Hoàng Thiên đặt cây giống vào trong xe xong thì quay ra nói với cha con Ngọc.
Đây cũng là giúp người giúp đến cùng, Hoàng Thiên sợ trên đường hai cha con này lại xảy ra chuyện gì cho nên quyết định đưa bọn họ về tận nhà.
Ngọc nghẹn ngào gật đầu, cô ấy không biết phải cảm ơn Hoàng Thiên như thế nào cho tốt nữa.
Cha Ngọc cũng như thế, sau khi cảm ơn Hoàng Thiên thì cùng con gái lên xe,
Nhà của bọn họ ở trong huyện thành, Hoàng Thiên đi đường vòng đưa bọn họ về nhà.
Doa là một ngôi nhà nhỏ hai tầng, tầng dưới mở siêu thị, còn tầng trên thì để sống, xem ra gia cảnh của Ngọc không tệ, ở trong thị trấn mà có một ngôi nhà hai tầng như vậy cũng xem như là không tệ.
“Ngọc, cô về nhà xem một chút rồi đưa cha cô đến bệnh viện, vết thương của ông ấy rất nghiêm trọng”
Lúc này Hoàng Thiên nói với Ngọc.
Ngọc đỡ cho cô ấy xuống, lúc này nói với Hoàng Thiên: “Anh Thiên, anh cũng xuống xe vào trong nhà ngồi uống tý trà một lúc, được không?”
Hoàng Thiên không muốn phiền phức như vậy, đã tiễn cha con bọn họ về nhà rồi, anh cũng nên nhanh chóng chạy về thành phố Bắc Ninh.