Một tiếng sau, Hoàng Thiên ăn uống no say, lúc này nói với Kiều Quốc Cường, “Ông Cường, ông định dọn đến nơi nào?”
Kiều Quốc Cường rất đau đầu, nói với Hoàng Thiên: “Cậu Thiên, cũng không giấu gì cậu, bây giờ tôi cũng không biết có thể dọn đi đến nơi nào, cũng không có nơi nào để đi.”
“Hơn nữa, còn phải bán căn nhà này đi, cũng cần một khoảng thời gian”
“Nếu như cậu Thiên trễ vài ngày rồi đi được, đợi tôi bán xong căn nhà này đi, nếu không, cậu đi rồi tôi sẽ gặp nguy hiểm đó”
Kiều Quốc Cường vừa nói, vừa than ngắn thở dài, trông rất phiền não.
Hoàng Thiên cũng có thể hiểu cho tâm trạng của ông ấy, bây giờ hoàn cảnh của ông,
thật sự rất nguy hiểm.
“Như vậy đi, nếu như ông đồng ý, thì theo tôi cùng nhau quay về thành phố Bắc Ninh, đến nơi đó rồi, không ai dám động đến một sợi tóc của ông”
Lúc này Hoàng Thiên nói.
Kiều Quốc Cường vừa nghe thấy, liền vội vàng nói: “Cậu Thiên, cậu là người của thành phố Bắc Ninh à?”
“Đúng vậy.”
“Vậy quá tốt rồi, vậy sau khi tôi bán được nhà, liền đi theo cậu Thiên đến ở tại thành
phố Bắc Ninh”
Kiều Quốc Cường vui mừng nói.
Hoàng Thiên nghe xong liền cau mày, bản nhà, làm sao có thể nhanh như vậy chứ?
Nếu như bán đến mấy tháng trời, chính mình sẽ không thể trở về thành phố Bắc Ninh rồi sao?
“Ông làm cách này đi, thông báo tin tức bán nhà, sau đó hôm nay cả nhà các ông đi theo tôi, nếu như có người mua nhà liên lạc với ông, ông lại quay trở về âm thầm bán đi
căn nhà này”
Hoàng Thiên nói với Kiều Quốc Cường
Kiều Quốc Cường suy nghĩ, cũng chỉ đành như vậy thôi, căn nhà không phải có thể bán nhanh như vậy được, trừ khi bán tháo với giá thấp.
Hoàng Thiên và Kiều Quốc Cường đã bàn bạc sắp đặt xong, sau khi lại ngồi thêm một lúc, liền để cho cả nhà Kiều Quốc Cường đi thu dọn đồ đạc.
Có rất nhiều thứ phải mang theo, vì thế mà Kiều Quốc Cường còn thuê một chiếc xe tải nhỏ.
Sau khi sắp xếp mọi thứ một cách ổn thỏa, Hoàng Thiên dẫn theo một nhà ba người, rời khỏi thị trấn này.
Trên đường đi, tâm trạng của Hoàng Thiên cũng rất thoải mái.
ít nhất lần này, tìm lại được cây non Huyết Linh, món đồ này quá quý giá, không thể để rơi vào trong tay của người ngoài được.
Hơn nữa, còn cứu được cả nhà của Kiều Quốc Cường, đây cũng xem như làm được một việc tốt.
Sau khi trở về thành phố Bắc Ninh, Hoàng Thiên thu xếp ổn thỏa cho gia đình của Kiều Quốc Cường, sau đó đem theo cây non Huyết Linh, đi đến trụ sở điều chế thuốc.
Lưu Nguyệt Hoa đang giám sát công việc ở trong trụ sở điều chế thuốc, người đẹp này thực sự nỗ lực hết mình, nhiệm vụ mà Hoàng Thiên giao cho cô ấy, cô ấy đang liều mạng mà hoàn thành.
Nhìn thấy Hoàng Thiên đã đến, Lưu Nguyệt Hoa vô cùng vui mừng, bởi vì cô ta nhìn thấy được, Hoàng Thiên vậy mà mang theo một cây non Huyết Linh.
“Cậu chủ, cậu trở về rồi! Cậu cũng tìm thấy được cây non Huyết Linh rồi sao?”
Lưu Nguyệt Hoa kinh ngạc và vui vẻ hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nhìn thấy cô ta vui đến như vậy, không khỏi nở nụ cười nhẹ, nói: “Nguyệt Hoa, cô đang rất lo lắng không tìm được cây non Huyết Linh sao?”
“Đúng ạ, nếu như thật sự không tìm thấy, tôi sẽ vô cùng áy náy đó”
Lưu Nguyệt Hoa khẽ gật đầu, nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe xong liền cười lên, nói: “Cho dù có tìm không được, tôi cũng sẽ không trách cô đâu”
“Cậu chủ...” Lưu Nguyệt Hoa cảm động mà nhìn về phía Hoàng Thiên.
“Đừng có gọi tôi là cậu chủ nữa, đổi cách gọi khác đi.”
Hoàng Thiên cười nói.
Lưu Nguyệt Hoa cũng cười lên, cười trông rất duyên dáng.
Cô ta suy nghĩ, nói với Hoàng Thiên: “Không gọi là cậu chủ, còn có thể gọi là gì chứ? Tôi không dám gọi lung tung đâu”