"Ngày xưa có một phù thủy chuyên về tà thuật đã đến làng trước đó, anh ta đi
ngang qua đây thì phát hiện trong làng có một người bị trúng độc của quái vật nên
người đó đã được chữa lành"
Lâm Hán giới thiệu với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe vậy mới sảng khoái, vội hỏi: "Tên phù thủy kia, nhà anh ta sống ở đâu, ông chú có biết không?"
"Tôi chỉ nghe nói quê hương anh ta ở Phương Tây, bọn họ có tài phù thủy, anh ta là một trong số đó. Nhưng tôi nói rồi cũng như chưa có nói, Phương Tây xa lắm, nhanh tới cũng tốn mất một hai ngày, đã thế Phương Tây rộng lớn lắm. Cậu phải đi đâu để tìm một phù thủy biết cách giải độc chứ? Dù có tìm được người ta cũng
không chắc có thể cứu cậu. Hơn nữa, thời gian đã quá muộn, bởi vậy chàng trai trẻ, thật sự rất khó để sống sót."
Lâm Hán ăn nói rất thẳng thắn, tuy lời nói không dễ chịu. Nhưng nó cũng đúng.
Hoàng Thiên nghe nói vậy, trong lòng thật sự rối tung.
Lời nhận xét của Lâm Hán tuy có chút điềm cẩu nhưng cũng là sự thật, bọn họ
đã trúng độc của quái vật này rồi. Chỉ còn sống ba ngày, hiện tại đã qua nửa ngày.
Vẫn còn hai ngày rưỡi, nếu đang ở thành phố Bắc Ninh, ngồi máy bay bay đến Phương Tây, may mắn chắc còn kịp.
Nhưng đây là biên giới phía Bắc, là phải lái xe đến thành phố, sau đó bay đến Phương Tây, và phải tìm kiếm phù thủy ở khắp mọi nơi, đúng thật là đã quá muộn.
Chẳng lẽ mình sẽ chết như thế này à?
Hoàng Thiên không cam lòng, anh quyết định dốc hết sức lực sinh tồn, đến phút
cuối cùng cũng không thể bỏ cuộc.
Nhìn về phía Fini bên cạnh, cô gái này cũng bị dính độc này, nếu thật sự đã chết,
cô ấy sẽ cùng đi trên đường Hoàng Tuyền.
"Cậu chủ. Cái này làm sao cho tốt!"
Vũ Thanh lo lắng đến mức nước mắt sắp rơi, anh ta đau đến mức nhìn Hoàng
Thiên và hét lên.
Hoàng Thiên không nói gì, anh nghĩ tới, cuối cùng nghĩ tới Phan Thanh Linh.
Ngay cả khi Phan Thanh Linh không thể cứu anh, nhưng có thể kéo dài tuổi thọ
của anh và để tà độc chậm lại.
Cho nên việc cấp bách nhất là trước tiên phải về thành phố Bắc Ninh, tìm Phan
Thanh Linh thử xem.
Nếu Phan Thanh Linh có thể làm chậm sự tấn công của chất độc xấu xa này, cơ hội sống sót của anh sẽ khá cao.
Nghĩ vậy, Hoàng Thiên quyết định trở về thành phố Bắc Ninh, không thể chậm trễ.
Với quyết định như vậy, Hoàng Thiên nói với Vũ Thanh: "SVũ Thanh, bây giờ
chúng ta trở về thành phố Bắc Ninh"
Vũ Thanh sửng sốt, vội vàng hỏi: "Cậu chủ, chúng ta làm sao trở về thành Bắc
Ninh? Lời của ông bác đó có lẽ không sai, nếu bây giờ muốn sống sót, chỉ có thể đi
đến Phương Tây ngay."
"Đã quá muộn, trở về thành phố Bắc Ninh trước. Nếu mạng tôi đáng chết, tôi sẽ
chết ở thành phố Bắc Ninh"
Hoàng Thiên bình tĩnh nói.
Nhìn thấy Hoàng Thiên nói những lời như vậy mà vẫn bình tĩnh như vậy, Vũ Thanh
thầm thở dài, cậu chủ thật là một người mạnh mẽ.
Đối mặt cái chết không có mấy người có thể bình tĩnh như vậy, cậu chủ có thể
nghĩ thoáng như vậy.
Vũ Thanh nghĩ thầm, không thể từ chối mệnh lệnh Hoàng Thiên, liền nói với Ưng Đen cùng Cóc Đen: "Đi thôi, hộ tống cậu chủ trở về."
"Thằng nhóc này thì sao?"
Ưng Đen hỏi Vũ Thanh, rằng anh ta cũng khá tức giận về tên cặn bã Lâm Ngư
Hải. Thực sự muốn giết đứa trẻ này.
Nhưng Hoàng Thiên không ra lệnh, không ai dám làm như vậy.
"Cậu chủ, ta phải làm sao bây giờ?"
Vũ Thanh chỉ vào Lâm Ngư Hải, và chỉ cần Hoàng Thiên nói một lời, Vũ Thanh sẽ ngay lập tức giết đứa trẻ này.
Lâm Ngư Hải sợ tới mức toát mồ hôi hột, gã ta ngơ ngác nhìn Hoàng Thiên, vì sợ Hoàng Thiên nói giết gã.
Nhưng mà, gã đã quá lo lắng, Hoàng Thiên sao có thể làm như vậy? Điều đó sẽ
làm cho Lâm Hán cảm thấy không vui sao?
"Lâm Ngư Hải, mày có thể ở trong ngôi làng nhỏ này, và mày sẽ kiếm tiền bằng cách cầu cả và đừng đánh cược nữa."
Hoàng Thiên nói với Lâm Ngư Hải.
"Vậy còn cha tôi thì sao?"
Lâm Ngư Hải có linh cảm chẳng lành, anh cảm thấy Hoàng Thiên nên đưa cha mình đi.
Theo cách đó, ai sẽ cho gã ta ăn? Gà ta đã quen sống nhàn rỗi và đánh cờ bạc, làm sao sống được?