Hoàng Thiên đương nhiên hiểu được Lâm Ngư Hải đang nghĩ gì, trong lòng
không khỏi rất tức giận.
Tên cặn bã này, còn muốn bóc lột cha mình? Lâm Hán thật sự quá đáng thương!
Hoàng Thiên nghĩ đến đây, nói với Lâm Ngư Hải: "Đừng muốn làm con thiêu thân nữa, cha mày sẽ không nuôi mày nữa, ông ấy cũng nên hưởng phúc mấy năm"
“Tôi..."
"Tôi cái gì mà tôi? Im đi nếu không muốn chết!"
Vũ Thanh nghiêm khắc hét lên khi thấy Lâm Ngư Hải muốn bật lại, hắn phải
nghiến răng.
Lâm Ngư Hải lập tức không dám nói lời nào, nhưng mà trong lòng cực kỳ nóng
giận, sau này sẽ không có ai nuôi gà ta nữa.
Lâm Hán day dứt không muốn rời quê hương, nhất là vì ông không muốn chia tay mái ẩm này.
“Ông chú, không nên không nỡ mà rời đi, đây vẫn luôn là nhà của chú, muốn trở
về cũng được"
Hoàng Thiên an ủi.
Lâm Hán cau mày nói: "Nhưng là, tôi đến thành phố lớn câu cá cũng không được,
không có việc gì mà không tốn nhiều sức, làm sao sống được?"
Nghe những gì ông ấy nói, Vũ Thanh và họ đều cười.
Nếu như Lâm Hán biết Hoàng Thiên là người giàu nhất Việt Nam, tài sản lên tới hơn một nghìn tỷ, e rằng ông sẽ không có lo lắng như vậy.
Hoàng Thiên không khỏi nở nụ cười. Đối với Lâm Hán ôn tồn nói: “Ông chú đừng
lo lắng, sẽ không đói"
"Được rồi được rồi..."
Lâm Hán đồng ý, cho dù là bất đắc dĩ, ông cũng không dám ở trong thôn núi nhỏ này, bởi vì con trai của ông, có thể sẽ có ngày bị con trai ông đánh chết.
Ngoài ra còn có bốn người đàn ông của Phi Ba, sợ họ sẽ lại gây rắc rối cho ông, ở đây là không thể nào mà an cư được nữa rồi.
Cả nhóm dẫn Lâm Hán rời ngôi làng nhỏ.
Đi bộ một lúc thì tìm thấy xe, Hoàng Thiên và Vũ Thanh cùng nhau trở về thành phố Bắc Ninh. Trên đường đi, trái tim của Hoàng Thiên vẫn khá băn khoăn, anh có
thể sống sót hay không đều phụ thuộc vào em gái Phan Thanh Linh!
Trên đường đi, tâm trạng của Hoàng Thiện rất nặng nề.
Không ai muốn chết cả, Hoàng Thiên cũng như thế, anh có rất nhiều thứ không thể buông bỏ được, vẫn còn luyến tiếc mọi thứ trên đời này.
Trong lòng bất ổn, Hoàng Thiên quyết định không suy nghĩ lung tung, nến chết
trong giếng thì trong sông không thể chết được, Hoàng Thiên cũng không suy nghĩ gì
thêm quá nhiều.
Sau khi về thành phố Bắc Ninh xong, Vũ Thanh dẫn theo Ưng Đen và Cóc Đen đến
tạm biệt Hoàng Thiên.
“Cậu chủ, khi nào cậu xuất phát đi Phương Tây?”
Vũ Thanh hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nhìn Vũ Thanh, anh có thể nhìn ra được là anh Vũ Thanh muốn đi
cùng anh đến Phương Tây tìm thuật sĩ vụ cổ chữa trị cho anh.
Sau khi suy nghĩ, Hoàng Thiên vẫn nói: “Anh Vũ Thanh, anh không cần đi với tôi, chuyến đi biên giới phía Bắc lần này đã trì hoãn rất nhiều chính sự của anh rồi”
Vũ Thanh nghe xong thì thở dài, nói với Hoàng Thiên: “Cậu chủ, cậu đang nói gì vậy? Trong mắt của Vũ Thanh tôi, chuyện của cậu chủ chính là chính sự quan trọng nhất”
Hoàng Thiên nghe xong thì trong lòng cảm thấy rất xúc động, nhưng anh không muốn để cho Vũ Thanh đi cùng anh lần nữa, dù sao Vũ Thanh cũng có thân phận đặc biệt, anh ta có quá nhiều chuyện quan trọng cần xử lý.
“Không cần, lần này tôi sẽ tự mình đi”
Hoàng Thiên nói.
Vũ Thanh rất hiểu Hoàng Thiên, biết chuyện Hoàng Thiên đã quyết thì rất khó để thay đổi.
Cho nên Vũ Thanh không tiếp tục thuyết phục nữa, sau khi chào tạm biệt Hoàng
Thiện xong thì dần theo Ưng Đen và Cóc Đen trở về.