“Cùng một nghĩa thôi, theo như cách mà các cô nói thì là thượng để phù hộ cho cô, cho nên cô sẽ không chết đâu.”
Hoàng Thiên cười nói.
Nhìn thấy Hoàng Thiên vẫn có thể cười, Fini càng thêm khâm phục sự lạc quan
của Hoàng Thiên.
“Đàn ông Việt Nam các anh rất kiên cường, đối mặt với nhiều nguy hiểm như vậy,
nhưng vẫn rất tự tin và lạc quan”
Fini không kìm lòng được khen vài câu.
“Cô cũng không tệ, dũng cảm hơn so với rất nhiều đàn ông”
Hoàng Thiên tán thưởng nói.
Fini nghe xong thì mỉm cười, cô ta muốn nói gì đó nhưng cô ta không còn sức
nữa, bây giờ vừa lạnh vừa đói, cả người đều không còn sức lực.
Tuy nói nơi này đã rời xa những ngọn núi tuyết phủ lạnh lẽo, nhưng nhiệt độ ban đêm vẫn khá thấp, Hoàng Thiên và Fini cả người đều ướt sũng, làm sao có thể không
lạnh?
Hoàng Thiên cũng rất lạnh. Cơ thể anh khẽ run lên.
Fini cũng vậy, không ngừng run lên, rốt cuộc không chịu nổi nữa, cô nói với Hoàng Thiên: “Anh Hoàng Thiên, tôi có ý này”
“Có ý gì thì nói đi, tốt nhất là có thể giải quyết vấn đề lạnh này.”
Hoàng Thiên nói.
“Chính là để giải quyết vấn đề lạnh này, chúng ta hãy ôm nhau, như vậy thì có thể
sưởi ấm cho nhau, được không?"
Fini nhìn Hoàng Thiên, đột nhiên nói.
Cái này...
Hoàng Thiên giật mình, anh chần chừ một chút.
Phương pháp này rất tốt, nhưng Fini là một cô gái nước ngoài mới ngoài hai mươi tuổi, dáng người xinh đẹp lại cực kỳ gợi cảm, cứ ôm nhau như vậy có tiện không?
Thấy Hoàng Thiên do dự, Fini cũng không nói gì, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, vòng
tay ôm Hoàng Thiên.
Nhích đến bên cạnh Hoàng Thiên, cô ta ôm chặt lấy Hoàng Thiên.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, Hoàng Thiên cũng không ngờ lại diễn ra việc như vậy.
Lẽ nào các cô gái nước ngoài đều cởi mở như vậy? Hay là do bây giờ cô ấy đã quá lạnh chịu không nổi nữa?
Đầu Hoàng Thiên có chút ong ong. Anh không còn tâm trạng để nghĩ đến những vấn đề này nữa, tóm lại là cảm giác này rất tốt.
Đừng nghĩ Hoàng Thiên là người đã có vợ con, nhưng kinh nghiệm yêu đương rõ ràng là không đủ.
Đời này, chỉ thân thiết với vợ là Lâm Ngọc An. So với những người đàn ông chưa
có vợ thì kinh nghiệm ít hơn nhiều.
Còn chưa kể, bên nhau quả thực ấm áp hơn rất nhiều, nhất là dáng người Fini rất
đẹp, Hoàng Thiên cũng coi như là may mắn.
“Anh Hoàng Thiên. Anh còn lạnh không?”
Lúc này Fini nhẹ giọng hỏi bên tại Hoàng Thiên.
Tiếng Việt của cô ta khá tốt, nếu không nghe kỹ sẽ không thể biết cô ta là cô gái
ngoại quốc.
Có thể là do máu tuần hoàn cấp tốc, cho nên bây giờ Hoàng Thiên không còn
quá lạnh nữa.
Phương pháp mà Fini nghĩ ra quả thực là một ý kiến rất hay.
“Không lạnh nữa, còn cô?”
Hoàng Thiên hỏi cô.
“Tôi cũng tốt hơn nhiều rồi, đêm nay chúng ta cứ như vậy đi, để thuận lợi qua hết
buổi tối nay đã, ngày mai tìm cách rời khỏi nơi này”
Fini nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên không cách nào bình tĩnh được, không biết Vũ Thanh bọn họ thế
nào rồi, sống không thấy người chết không thấy xác.
Khi nghĩ đến quái thú siêu cấp vừa gặp, trong lòng Hoàng Thiên rất lo lắng.
Khi ba người Vũ Thanh ra ngoài. Có khi nào cũng gặp con quái thú đó không? Nếu gặp phải, liệu có may mắn như mình không?
Hoàng Thiên miên man suy nghĩ, đầu óc rất rối rắm.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hoàng Thiên và Fini ôm lấy nhau. Bất tri bất giác đã qua nhiều tiếng đồng hồ.
Sắc trời vừa tối, nhiệt độ càng lúc càng thấp, mặc quần áo ướt sũng trên người quả thực rất khó chịu.
Nhưng vào lúc này, từ xa có một chiếc thuyền nhỏ chèo tới, trên thuyền có thắp một chiếc đèn lồng, trong bóng tối càng dễ chú ý tới.