Có trọng thưởng thì sẽ có dũng phu, những người này vốn dĩ đều là côn đồ lưu manh, lăn lộn chỉ vì tiền, làm sao có thể không bị tiền làm mờ mắt?
Nghe thấy ai có thể xử lý Hoàng Thiên thì sẽ được thưởng một triệu, hai tròng mắt chả bọn họ đều đỏ hết lên.
“Cùng tiến lên!”
Người đàn ông trẻ tuổi mặc vest lên tiếng, vung tay lên ra hiệu mọi người đi lên bao vây Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên đứng im đó lạnh lùng nhìn hết tất cả, vô cùng bình tĩnh thản nhiên.
Nếu là người bình thường, chỉ sợ đã bik cảnh tượng trước mắt dọa cho giữ mật, nhưng Hoàng Thiên thì khác, nhiều năm trải qua sóng gió khiến anh tôi luyện được khí chất trần ổn.
+
+
La
Phó Đoàn thấy Hoàng Thiên bình tĩnh như vậy thì giật cả mình, không biết Hoàng Thiên lấy lòng tin ở đâu ra mà đứng lẻ loi một mình như thế mà không sợ?
“Bụp!”
Người đàn ông trẻ tuổi mặc vest là người đầu tiên xông lên, vung gậy sắt muốn đập vào đầu Hoàng Thiên, kết quả là bị Hoàng Thiên đạp cho một phát bay luôn.
“Phụt.”
Người đàn ông trẻ tuổi mặc vest phun ra một ngụm máy, suýt nữa thì về trời luôn.
Điều này....
Nhìn thấy Hoàng Thiên phi thường dùng mãnh như thế, thuộc hạ của Phó Đoạn đều do dự, có chút cuống cuồng.
Người trong người vừa ra tay là biết, Hoàng Thiên một cước đạp bay người đàn ông mặc vest, đồng thời cũng chấn nhiếp hơn mười tên thuộc hạ của Phó Đoan.
11
Nhìn thấy đám thuộc hạ chậm chạp mãi không ta tay, trong lòng Phó Đoan lạnh lẽo.
Nếu như đám thuộc hạ không giải quyết được Hoàng Thiên, vậy thì tối hôm nay thảm rồi.
Trong lòng Phó Đoạn hiểu rõ, ông ta nhìn hơn mười tên thuộc hạ này, tức giận quát: “Mẹ nó, tao nuôi chúng mày có ích lợi gì? Ngay thời khắc mấy chốt thì lại tuột Xích!”
“Con mẹ nó tất cả đều lên hết cho tao, xử lý được Hoàng Thiên, tạo thưởng cho mỗi đứa bọn mày hai triệu”.
Phó Đoạn thực sự lo lắng, vì để xử lý được Hoàng Thiên, hắn không tiếc ra giá lớn.
Nghe xong lời này, hơn mươi tên thuộc hạ của Phó Đoan đều phấn khích.
Chỉ cần xử lý được Hoàng Thiên là mỗi người sẽ có hai triệu, nghe quá là có sức hấp dẫn.
“Lên!”
Cũng không biết là ai hét lên một tiếng, sau đó vung mạnh gậy sắt vào phía đầu Hoàng Thiên.
Những người khác cũng giống như bị điện, vừa nghĩ đến hai triệu, tất cả bọn họ đều quyết liệt xông tới.
Hoàng Thiên thấy tình huống như vậy thì cảm thấy không ổn, mặc dù anh có thể đánh nhưng lấy sức một người tay không tấc sắt đấu với hơn mười người thì vẫn có áp lực.
Huống chi mấy tên con đồ kia còn vì tiền nên vô cùng dũng mãnh, tất cả đều cầm vũ khí, Hoàng Thiên không muốn mạo hiểm.
Thấy một gậy đập tới, Hoàng Thiên tiện tay túm lấy Phó Đoan, sau đó dùng Phó Đoan cản một gậy này.
“Bụp!”
“Ôi mẹ ơi.”
Phó Đoan hét lên thảm thiết, bả vai ông ta bị gậy sắt đập trúng, trở thành tấm khiến thịt của Hoàng Thiên.
“Xin lỗi Phó Đoan, tôi không cố ý Tên thuộc hạ vừa vung gậy vội vàng giải thích. “Con mẹ nó đừng có giải thích, nhanh chóng đi xử lý Hoàng Thiên đi!” Phó Đoan hét lên. Mười tên thuộc hạ lập tức bao vây mấy Hoàng Thiên, Hoàng Thiên dứt khoát
dùng Phó Đoan làm tấm khiên, dùng lão già này để cản đòn.
Sau vài lần, Phó Đoan không thể chịu được nữa. “Đừng đánh, đừng đánh nữa, tất cả dừng tay cho tôi!” Phó Đoan đau đến mức kêu gào thảm thiết, hét lên với đám thuộc hạ.
Mấy thuộc hạ dưới tay ông ta đều dừng tay lại, nếu cứ tiếp tục đánh như vậy nữa thì Phó Đoan sẽ bị đánh chết.
Phó Đoan bị đánh bể đầu, trên trán bị rách một vết lớn, máu không ngừng chảy ra.
Nhìn mấy tên thuộc hạ vô dụng này, Phó Đoan tức đến mức suýt hộc máu.