Cho nên kết quả cuối cùng vẫn là thành thật khai báo. Bây giờ hỏi gì nói cái nấy, tránh cho bị đánh đập đau đớn.
"Người anh em, bảo anh ta đừng đánh tôi. Em muốn nói chuyện gì, anh mày sẽ nói chuyện với em."
Sói Xám vừa chịu đựng vừa nói với Hoàng Thiên.
Bốp!
Hoàng Thiên ngồi đối diện Sói Xám, vung một bàn tay với gã ta.
Đủ tàn nhẫn, cổ Sói Xám vang lên tiếng răng rắc, suýt nữa gãy
mất.
"Mày xưng anh gọi em với ai đấy? Loại rác rưởi như mày cũng xứng sao?"
Hoàng Thiên quát.
Sói Xám bụm mặt, nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên, tức giận đến mức choáng váng.
Bây giờ còn may là Tiêu Văn Hạ chưa đánh gã, gã có thể thở một cái.
"Được rồi được rồi, ngài, ngài muốn nói chuyện gì?"
Sói Xám tức giận nói.
Bốp bốp!
Hoàng Thiên lại đánh hai bạt tay: "Tao thấy mày còn chưa phục, thật sự không biết sống chết"
"Được rồi, tôi phục rồi, ngài hỏi đi."
Sói Xám không còn dám ngang ngược nữa, yếu ớt hỏi nói với
Hoàng Thiên.
Lúc này, Hoàng Thiên mới không đánh Sói Xám nữa. Đây cũng là một thủ đoạn, thấy kiểu người lưu manh như Sói Xám, thì trước hết phải áp đảo khí thế đã.
"Tao hỏi mày, vì sao mày lại phái bọn đàn em lái xe máy đi hại tao?"
Hoàng Thiên đi thẳng vào Hoàng Thiên, lạnh lùng nói.
Lập tức, Sói Xám hít một hơi khí lạnh. Gã ta giật mình nhìn Hoàng Thiên, một câu cũng không nói ra được.
Chẳng lẽ thằng nhóc trước mặt này là Hoàng Thiên?
Trong lòng Sói Xám thầm tính toán, vô cùng kinh ngạc.
Mặc dù chưa thấy qua Hoàng Thiên, nhưng mà Sói Xám đã nghe qua tên tuổi của Hoàng Thiên rồi. Hoàng Thiên rất nổi tiếng ở thành phố Bắc Ninh.
Thậm chí tên khốn này còn từng mơ mộng, một ngày kia sẽ trói Hoàng Thiên lại, dọa dẫm một khoản tiền lớn để tiêu xài.
"Mày, mày là Hoàng Thiên?"
Sói Xám kinh ngạc hỏi.
"Đừng nói nhảm, mau nói vì sao mày lại phải người đến công viên?"
Hoàng Thiên quát hỏi.
Sau khi bình tĩnh lại, gã nói với Hoàng Thiên: "Người quang minh chính đại không làm chuyện mờ ám. Mày đã biết tạo phái người, vậy thì cũng không ngại nói cho mày biết. Đêm qua chính tao muốn giết cả nhà mày"
Sói Xám vừa nói xong lời này, Hoàng Thiên tức giận muốn điên rồi.
Thật độc ác, cái tên khốn nạn này!
Thế mà lại muốn chơi chết cả nhà anh? Quá phát rồ.
Đáng chết, tên này chắc chắn đáng chết!
Trong lòng Hoàng Thiên âm thầm nói, giờ phút này anh chỉ muốn chơi chết cái tên Sói Xám này.
“Tao với mày không thì không oán, tại sao mày lại làm như vậy?”
Hoàng Thiên kiên nhẫn hỏi Sói Xám.
Bởi vì anh biết, sau khi Sói Xám tiếp xúc với nhóm người Châu Âu đến thành phố Bắc Ninh xong mới làm ra chuyện này.
Cho nên, trước tiên Hoàng Thiên phải biết rõ, đám người Châu Âu kia có lại lịch gì.
Sói Xám giả câm giả điếc, quên mất vừa rồi mình bị đánh như thế nào.
“Lại tái phát bệnh cũ? Tao đang hỏi mày đấy!”
Hoàng Thiên quát hỏi.
Sở U giật nảy mình, gã phát hiện Hoàng Thiên thật sự nóng nảy, hải mắt đỏ ửng, giống như là muốn giết gã vậy.
“Được được được, tao nói, tao nói là được chứ gì? Là như vậy, tối hôm qua có mấy người Châu Âu đến tìm tao, yêu cầu tạo giết gia đình mày, còn đưa cho tao ba tỷ rưỡi tiền cọc trước, đợi tao xử lý cả nhà
mày xong rồi sẽ đưa cho tao thêm ba mươi năm tỷ nữa”
“Bắt đầu từ tối hôm qua tao đã phải người đi theo mày, cuối cùng đêm nay tao cũng tìm được cơ hội, mày dẫn theo vợ con đi dạo công viên, tôi cho người lái xe máy chuẩn bị đâm chết các người, sau đó bỏ chạy”