Trong lòng Lưu Nguyệt Hoa vô cùng chán nản, cô ấy cảm thấy rằng mình đã phụ sự kỳ vọng của Hoàng Thiên.
Mà Hoàng Thiên bây giờ cũng hết sức nén cơn tức giận, cây giống mới trồng ban ngày thì đã bị lấy trộm vào ban đêm.
Hoàng Thiên vẫn còn rất tỉnh táo ở dưới cơn tức giận của mình, anh cảm nhận được rằng chuyện này nhất định là có âm mưu đen tối ở bên trong.
Nếu không thì ai có thể biết được chuyện của cây giống Huyết Linh nhanh như vậy?
Vũ Thanh đương nhiên sẽ không nói, Lưu Nguyệt Hoa lại càng không nói với người ngoài, chính là Lâm Sơn Nhất. Nhưng mà Lâm Sơn Nhất mới lấy năm mươi triệu nên ông ta hẳn là sẽ không làm chuyện này.
Hơn nữa, Lâm Sơn Nhất cũng không biết tác dụng thần kỳ của cây Huyết Linh này, cho dù ông ta đoán được rằng cây này không phải tầm thường nhưng cũng không đến nỗi mạo hiểm lấy cây giống vào ban đêm.
Chẳng lẽ, khi giới thiệu với Lưu Nguyệt Hoa về cây Huyết Linh thì đã bị người đánh cắp nghe thấy?
Trong lòng Hoàng Thiên thoáng một cái lộp bộp, anh vừa nghĩ đến chuyện này một chút thì thật sự có chút hối hận.
Lúc ấy chỉ có anh cùng với Lưu Nguyệt Hoa ở trong khu vực trồng cây cảnh, cho rằng ở xung quanh không có người nào khác nên đã đem chuyện về tác dụng của cây Huyết Linh này nói với Lưu Nguyệt Hoa,
Bây giờ xem ra dù có giữ bí mật đến đâu thì khả năng bị lộ vẫn có thể xảy ra, chính mình lại sơ suất.
Trong lòng suy nghĩ miên man nên Hoàng Thiên đã lái xe tới trụ sở chính sản xuất thuốc.
Sau khi đến khu trồng cây cảnh, chỉ thấy Lưu Nguyệt Hoa giống như một học sinh nữ phạm phải sai lầm, khỏi phải nói là quá khổ sở đáng thương.
Hoàng Thiên nhìn thấy cô ấy như vậy nên làm sao có thể nỡ lòng nào quở trách cô ấy? Để mất cây giống, cô ấy nhất định cũng rất buồn.
“Nguyệt Nhi, có bao nhiêu cây giống bị mất?” Hoàng Thiên hỏi Lưu Nguyệt Hoa.
“Ông chủ, đều tại tôi không tốt, không thể trông coi cây được, đã đánh mất một gốc cây giống, bọn trộm cắp còn lái xe chạy mất”
Lưu Nguyệt Hoa gần như đang khóc, lúc này rất lo lắng.
Hoàng Thiên nhìn thấy cô ấy như thế này, chỉ có thể an ủi bằng lời nói: “Không sao, không sao đâu. Cô cũng đừng tự trách mình nữa. Không sợ kẻ trộm chỉ sợ có kẻ trộm rình rập, bị người khác theo dõi thì rất khó có thể giữ được.”
Thấy Hoàng Thiên nói như vậy nên Lưu Nguyệt Hoa lại càng thêm buồn bực, cô ấy đứng ở đó lau nước mắt.
“Được rồi Nguyệt Hoa, đừng khóc, tôi nghĩ cách lấy lại cây giống đó là được rồi”.
Hoàng Thiên an ủi nói. “Ông chủ, tôi xin lỗi” Lưu Nguyệt Hoa thấp giọng nói. Hoàng Thiên mỉm cười với cô ấy, vỗ vỗ vào vai của cô ấy để thể hiện sự an ủi.
Tâm trạng của Lưu Nguyệt Hoa bây giờ mới khá lên một chút, trong lòng cô ấy cũng rất cảm động, Hoàng Thiên đối với cô ấy thực sự rất tốt, xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng anh cũng không trách cứ cô ấy lấy một câu, trái lại còn an ủi cô ấy.
“Hôm nay là ca trực của ai ở đây?”. Hoàng Thiên lúc này hỏi.
Ngay tức khắc, một cảm giác áp bức vô cùng mạnh mẽ khiến cho trái tim Phi Ba run lên.
Anh ta nhận ra Hoàng Thiên tuy không tức giận nhưng vẫn tỏ ra oai phong, tạo cho người khác một loại cảm giác không dám ngẩng đầu nhìn.
Bởi vì chột da nên Phi Ba đổ mồ hôi vì lo lắng.
Ánh mắt của Hoàng Thiên quét qua Phi Ba và bọn họ một cái, khi nhìn đến Phi Ba thì ánh mắt của Hoàng Thiên nhíu lại, anh phát hiện ra là nhân viên bảo vệ này có vẻ rất căng thẳng.
Mặc dù Phi Ba đã cố gắng hết sức kiềm chế bản thân nhưng đôi mắt có chút chột dạ đó của anh ta vẫn không thể che giấu được Hoàng Thiên, một người thấy nhiều biết rộng.
“Ngài Thiên, là ca trực của Phi Ba và Tề Đại Dũng. Hai người bọn họ nghe thấy phía Nam có động tĩnh nên đã đi kiểm tra, sau đó thì cây giống đã bị đánh cắp”
Lâm Dương nhanh chóng truyền đạt nói với Hoàng Thiên.
Trong lòng Hoàng Thiên bây giờ đã có tính toán, vấn đề rất có thể là xảy ra ở Phi Ba.
Tuy nhiên Hoàng Thiên không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn Phi Ba.
Lưu Nguyệt Hoa vô cùng thông minh, cô ấy vừa thấy Hoàng Thiên dùng ánh mắt như vậy nhìn Phi Ba thì ngay lập tức hiểu ra, Hoàng Thiên là đang nghi ngờ Phi Ва.
“Phi Ba, chuyện tốt mà anh đã làm còn không mau thành thật khai báo”
Lưu Nguyệt Hoa cũng thật sự là có tính toán, lúc này đột nhiên lớn tiếng hét lên, trừng mắt nhìn Phi Ba.
Phù phù.
Phi Ba đột nhiên bị quát một tiếng to, sợ tới mức chân mềm nhũn ra, thật sự là ngồi trên mặt đất.
Đứng lên một cách chật vật, đầu Phi Ba đầy mồ hôi và mặt đã đỏ bừng lên.
Hoàng Thiên cười lạnh lùng, nhìn thấy Phi Ba lộ bộ mặt thật, trong lòng anh càng chắc chắn.
“Cậu thành thật nói cho tôi biết hay là tôi thẩm tra cậu” Hoàng Thiên dùng giọng điệu lạnh lùng nói.