“He he, Tổng giám đốc Khánh từng luyện Thiết Đầu Công, chỉ bằng thằng nhãi mày mà muốn làm Tổng giám đốc Khánh bị thương sao?”
Người phụ nữ ăn mặc thời trang kia cười nhạo, vô cùng khinh bỉ Hoàng Thiên.
“Đúng vậy, khi Tổng giám đốc Khánh đang ở Thiếu Lâm Tự luyện võ công thì thằng nhãi mày vẫn đang còn mặc tã đó, muốn ra tay với Tổng giám đốc Khánh ư, mày không sợ tự rước lấy nhục à?”
Lại một người đàn ông khác hét vào mặt Hoàng Thiên.
"Tổng giám đốc Khánh, ngài hãy cho thằng nhãi này biết thế nào là sự lợi hại, để bọn chúng mở rộng tầm mắt”
Lại một thằng nhóc khác xúi giục Từ Đại Khánh đánh Hoàng Thiên.
Đương nhiên là Từ Đại Khánh sẽ không bỏ qua cho Hoàng Thiên, vừa rồi gã ta chịu một chai rượu là vì muốn giả vờ trước mặt người khác, lần này tất nhiên là không thể để phí công sức khổ sở được, nhất định phía trả lại cho Hoàng Thiên.
Gã ta cầm lấy một chai rượu, chậm rãi đứng lên.
“Từ Đại Khánh, ông đừng có mà làm loạn, nếu không ông sẽ hối hận đó!”
Hạ Khôn lo lắng, vội vàng hét lên với Từ Đại Khánh, ông ta thực sự sợ Từ Đại Khánh sẽ cầm chai rượu đánh Hoàng Thiên bị thương.
“Con mẹ nó mày câm mồm cho tao, đợi tao xử lý xong thằng nhóc này rồi sẽ đến lượt mày”
Từ Đại Khánh chỉ vào Hạ Khôn mắng.
FIP
Hạ Khôn thật sự rất lo lắng, lúc này ông ta đi lên chắn ở trước mặt Hoàng Thiên, nói với Từ Đại Khánh: “Có tôi ở đây, không cho phép ông làm loạn”
“Mẹ nó, mày thật sự là muốn ăn đòn à?”
Từ Đại Khánh hùng hùng hổ vung chai rượu lên đập về phía đầu Hạ Khôn.
Hạ Khôn chỉ là một người bình thường, chưa từng luyện tập võ công, rất khó
có thể né tránh.
Làm sao Hoàng Thiên có thể để co Hạ Khôn bị đánh, anh đưa tay kéo Hạ Khôn về phía sau, sau đó dùng tay tóm lấy chai rượu Từ Đại Khánh đập tới.
Sau khi bắt được chai rượu trong ta, ánh mắt sắc bén của Hoàng Thiên quét qua mặt Từ Đại Khánh.
Đối với tên cặn bã này, chắc chắn là Hoàng Thiên sẽ dạy dỗ gã ta, tên này quá
kiêu ngạo hống hách rồi.
“Ồ, thật không ngờ mày lại hai lần bắt được chai rượu tao đập tới.”
Từ Đại Khánh vẫn cuồng vọng như cũ, nhưng trong lòng gà ta thì không nắm chắc, người trẻ tuổi trước mặt này không phải là người bình thường, rất có thực lực.
Hoàng Thiên không muốn nói nhảm với Từ Đại Khánh, lúc này anh cướp lấy chai rượu của Từ Đại Khánh, sau đó đập một phát lên đầu gã ta.
“Choáng” một tiếng, chai rượu vỡ vụn, đầu Từ Đại Khánh bị rách một vết lớn,
máu tươi chảy ra.
Lần này Từ Đại Khánh bị đánh cho không kiên nhẫn.
Bị chai rượu đập vào đầu thì không sao, nhưng nó làm trán gà ta bị rách, làm gã ta thẹn quá hóa giận, bây giờ thậm chí gã ta còn có ý nghĩ muốn giết Hoàng Thiên.
“Địt con mẹ nó! Mày muốn chết!”
Từ Đại Khánh mắng Hoàng Thiên, muốn giết Hoàng Thiên.
Thế nhưng không đợi gã ta ra tay, Hoàng Thiên đã nhặt một bình rượu khác đập vào đầu gã ta, liên tiếp năm, sáu chai liền.