Bốn tên đó thì lại khác, nếu như giết người rồi. Nhưng phải ngồi tù hay tử hình,
chúng lại không dám.
“Đúng lũ vô dụng! Được rồi được rồi, tao cũng không cần tụi mày ra tay, một mình tao đã có thể giết chết nó rồi!”
.
Phi Ba mất hết kiên nhẫn, móc ra một con dao gọt trái cây nhào về phía Hoàng
Thiên.
Hoàng Thiên cũng rất khó chịu với tên Phi Ba này rồi, thấy gã nhào qua còn cầm
theo dao, Hoàng Thiên vừa giơ tay ra đã nắm được cổ tay của Phi Ba.
“Mẹ nó, có bản lĩnh đó!”
Phi Ba nổi điên, vừa muốn rút cổ tay về bỗng cảm nhận được một cơn đau nhói ở cổ tay.
Răng rắc!
"Á a!"
Phi Ba bắt đầu kêu thảm, cổ tay phải của gã đã bị Hoàng Thiên bẻ gãy trong
chớp mắt, con dao gọt trái cây trong tay cũng rơi xuống đất.
“Bản lĩnh cũng chỉ có vậy mà còn giết người? Mày thật sự cho rằng mày là cái thả
gì rồi?”
Hoàng Thiên nổi giận nói. Vứt mạnh Phi Ba xuống đất, đá mạnh liên tiếp vào mặt
gã.
Đá một mạch mấy chục cái, Hoàng Thiên vô cùng căm ghét tên này, vì vậy rất
lạnh lùng vô tình đá túi bụi.
Nhưng Hoàng Thiên cũng không giết chết Phi Ba, bởi vì cũng không cần phải làm
đến mức đó, Hoàng Thiên không muốn giết người.
Phi Ba bị đá đến mức răng rụng đầy ra đất, máu mũi chảy tí tách, mắt nổi đầy tơ
máu, miệng thì méo xẹo.
Lại thấy Phi Ba trên đất lăn qua lăn lại, đến nỗi cả mẹ gã cũng không nhận ra, mặt mày máu me bê bết, thật sự là thảm đến nỗi không thể nhìn thẳng.
LL
Đây đây...
Lâm Ngư Hải nhìn đến ngây ngốc, bị doạ đến nỗi không dám hò hé gì, chỉ có thể mắt tròn mắt dẹt nhìn Hoàng Thiên xử lý Phi Ba.
Bốn tên đàn em của Phi Ba, cũng đều bị doạ đến mất hồn, tên nào tên nấy giống
kẻ ngốc chứng kiến tất cả, đều không dám tiến lên chịu ăn đánh.
Bởi vì chúng đều nhìn ra, Hoàng Thiên thật sự rất lợi hại, tay không đoạt dao thì
thôi đi còn đánh cho một tên dữ tợn như Phi Ba thành ra thế này, quá là lợi hại rồi?
Cho đến khi Phi Ba khóc lóc cầu xin, Hoàng Thiên cũng đá mệt rồi, mới dừng lại.
Hơn một trăm cú đá. Đá vào mặt Phi Ba không cần nghĩ cũng biết gã thê thảm
đến nhường nào.
Đây là Hoàng Thiên còn nương tay, không muốn đá chết gã, để cho tên này còn
thoi thóp được.
Nếu không, bây giờ Phi Ba đã đi chầu Diêm Vương rồi.
“Mấy tên tụi mày. Qua đây”
Hoàng Thiên chỉ vào Lâm Ngư Hải, còn có bốn tên đàn em của Phi Ba, gọi chúng.
Hai chân Lâm Ngư Hải nặng trĩu như bị dội chì vào, gã sợ Hoàng Thiên sẽ xử lý mình, sao dám đến gần chứ?
Bốn tên đàn em của Phi Ba lại khá nghe lời. Chúng bắt nạt người thật thà thì
được, còn đối diện với Hoàng Thiên lợi hại như vậy, chúng đã hoàn toàn mất đi sự
háu chiến, tên nào tên nấy giống như gà trống đã thua vậy.
“Anh trai, đừng quan tâm đến chuyện của chúng tôi nha, vừa nãy chúng tôi còn
xin xỏ giúp anh để anh không bị giết.”
Tên gầy lúc nãy bước qua, thấp thỏm không yên đánh tiếng với Hoàng Thiên
“Quỳ xuống hết”
Hoàng Thiên hét lớn.
Bịch bịch...
Bốn tên không dám lề mề, quỳ thành một hàng trước mặt Hoàng Thiên.
“Mày không qua đây à?”
Hoàng Thiên chỉ vào Lâm Ngư Hải bên kia, lạnh lùng nói.
“Thằng bất hiếu, qua đó nhanh lên! Chán sống rồi sao?” Ông Lữ suy cho cùng vẫn rất thương con trai, sốt ruột lớn tiếng quở trách để Lâm Ngư Hải qua đó quỳ xuống
trước mặt Hoàng Thiên.