Vũ Thanh không nói gì nữa, dẫn Hoàng Thiên trở về nhà gỗ, sau đó bảo đàn em đánh ngất xỉu người châu Âu kia.
Sau đó, dùng thiết bị định vị cỡ nhỏ nhét vào trong miệng người châu Âu, cho gã uống nước để nuốt xuống.
Sau đó đem một túi nhỏ chất lỏng cho gã ăn. Trong một tháng, người châu Âu này đừng nghĩ đến việc đi đại tiện.
"Xong rồi, việc lớn đã xong. Cậu chủ, đợi lát nữa tên khốn này tỉnh lại, tôi sẽ xếp đặt để gã trốn thoát. Hơn nữa khi gã trốn thoát được sẽ thầm nghĩ mình may mắn, cảm thấy mình may mắn mới thoát ra được."
Vũ Thanh nói với Hoàng Thiên.
"Được rồi, toàn bộ đều nghe theo sắp xếp của anh."
Hoàng Thiên rất tin tưởng Vũ Thanh, lúc này trả lời một câu.
Sau khi Vũ Thanh sắp xếp xong, người châu Âu này sau khi tỉnh lại thì đột nhiên đánh bại hai tên đội viên đang trông chừng mình.
Đương nhiên, hai tên đội viên chỉ giả vờ động tay động chân vài lần với tên người châu Âu này, sau đó giả vờ bị đánh ngã rồi ngất đi.
Người châu Âu trốn khỏi nơi này, biến mất trong bóng đêm tờ mờ.
Ở một nơi bí mật gần đó, Vũ Thanh và Hoàng Thiên thấy rất rõ ràng. Lúc này, Vũ Thanh cười nói: "Thấy chưa, thằng nhóc này chạy rất nhanh, chắc là không nghi ngờ gì đâu"
"Vậy là tốt rồi"
Hoàng Thiên nói.
"Bây giờ có thể định vị tên khốn này, xem gã đi nơi nào rồi"
Vũ Thanh nói xong, lấy ra một thiết bị trông khá giống điện thoại. Sau khi mở ra thì có một điểm màu xanh trên màn hình.
Biểu hiện trên màn hình bản đồ, tốc độ di chuyển của chấm xanh lá đó không nhanh, nhưng có thể nhìn ra đang di chuyển.
"Xem ra tên khốn này đang đi bộ."
Vũ Thanh nói cho Hoàng Thiên biết.
"Chúng ta cần đi theo gã hay không?"
Hoàng Thiên hỏi Vũ Thanh.
"Bây giờ còn chưa được, rất dễ bị gã phát hiện, cũng có khả năng bị đồng bạn của gã phát hiện."
Vũ Thanh nói, thấy Hoàng Thiên hơi nghi hoặc một chút, anh ta nói tiếp: "Nhóm người châu Âu này rất khó đối phó, cũng rất gian xảo. Tính cảnh giác cũng rất mạnh, cho nên chỉ có thể thả dây dài câu cá lớn. Trước hết đừng quan tâm người châu Âu này, dù sao gã cũng đã bị chúng ta giám sát rồi, không chạy thoát đâu."
"Được rồi, cả đêm không ngủ rồi, tôi về trước đây."
"Có tin tức hãy nói cho tôi biết".
Hoàng Thiên nói với Vũ Thanh, sau đó lên xe rời khỏi nơi này.
Giày vò cả một buổi tới, nhưng mà cuối cùng cũng có chút manh mối. Tên người châu Âu kia chính là mồi câu, chỉ có thể chờ người châu Âu này tìm những người châu Âu khác.
Sau khi về đến nhà, Hoàng Thiên ngủ một giấc đến chiều, lúc này mới ngủ dậy.
Lâm Ngọc An chuẩn bị đồ ăn cho anh. Sau khi anh ăn xong thì chuẩn bị gọi điện thoại hỏi Vũ Thanh tình hình thế nào, lúc này Vũ Thanh lại gọi điện thoại tới.
"Cậu chủ, chúng ta có thể xuất phát rồi!"
Giọng nói của Vũ Thanh vang lên.
"Được, tôi lập tức đi ngay."
Hoàng Thiên trả lời, tâm trạng rất phấn chấn.
Cũng không biết Vũ Thanh phát hiện tình hình thế nào mà quyết định bây giờ xuất phát.
Chắc là có tin tốt, nhất định lần này phải giải quyết triệt để người của gia tộc Migfis, tuyệt đối không thể lại bị gia tộc chết tiệt này đe dọa nữa.
Nghĩ đến chuyện này, Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An chào nhau, sau đó anh lái xe ra khỏi nhà.
Sau khi tụ họp với Vũ Thanh, Vũ Thanh nói với Hoàng Thiên: "Cậu chủ, trước mắt thì tên người châu Âu kia đã chạy về phía biên giới phía Bắc. Tôi đoán rằng đồng bạn của gã đều ở biên giới phía Bắc!"
"Biên giới phía Bắc?"
"Đúng thế, khu vực núi tuyết ở biên giới phía Bắc. Nơi đó là núi tuyết quanh năm tuyết đọng, khí hậu rất khắc nghiệt, bình thường sẽ không có ai ở nơi đó.”
Vũ Thanh giới thiệu cho Hoàng Thiên biết.
Hoàng Thiên khẽ gật đầu, anh cảm thấy chắc là nhóm người châu Âu này tạm thời trốn đi, cho nên trốn đến khu vực núi tuyết ở biên giới phía Bắc. Bọn họ nghĩ rằng nơi đó sẽ an toàn, không ai tìm tới.
Nhưng mà người tính không bằng trời tính, lần này dù phải lên trời xuống đất cũng phải tìm được bọn người châu Âu này.