Đường Doãn Hạo trong lòng cũng biết chắc, hắn một lòng muốn trả thù Hoàng Thiên, không đem Hoàng Thiên phế đi, hắn ta hả không được cơn giận này.
"Chú à, vậy chúng ta bây giờ có rời khỏi thành phố Bắc Ninh không?"
Đường Doãn Hạo hỏi Đường Vạn Hải, hắn ta hiện tại là không hề có bất cứ chủ ý gì.
Đường Vạn Hải trừng mắt, nói với Đường Doãn Hạo: "Đứa nhóc này, sao có lớn mà không có khôn thế hả? Hiện tại rời khỏi thành phố Bắc Ninh? Nhưng mà để cho người đời cười chê ? Chứng minh chúng ta sợ Hoàng Thiên hả?"
"Nhưng mà chú à, thằng oắt Hoàng Thiên đó quả ngang người, chúng ta muốn không tời đi, nó chắc chắn sẽ còn tới chỉnh đốn chúng ta"
Đường Doãn Hạo là thực sự sợ Hoàng Thiên rồi, lúc này vô cùng lo lắng đối
với Đường Vạn Hải mà nói.
Đường Vạn Hải lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Chúng ta không những không rời đi, còn phải làm cho tên Hoàng Thiên tàn phế"
"Chú à, chú có cách tốt nào sao?"
Đôi mắt Đường Doãn Hạo sáng ngời, vội vã hỏi.
"Đường nhiên, vừa rồi chú đã gửi đi thông tin, sắp đặt người tại con đường mà Hoàng Thiên quay về, ra tay với hắn ta."
Đường Vạn Hải trên mặt âm trầm phát ra sát ý.
Đường Doãn Hạo ngẩn ra, hắn không hề ngờ tới, vừa rồi Đường Vạn Hải vậy mà vẫn còn sắp xếp người đối phó Hoàng Thiên. Quả nhiên không hổ là chú của hắn ta.
"Chú thật cao tay, vừa rồi dưới tình huống như thế, chú vẫn có thể sắp xếp người đối phó Hoàng Thiên, thật sự là lợi hại".
Nhạc My ở bên cạnh nhịn không nổi ca ngợi Đường Vạn Hải một phen.
Đường Vạn Hải vẫn rất đắc ý, được cháu dâu tương lai khen ngợi một câu, ông ta cảm thấy rằng vô cùng tuyệt.
"Hừ, mấy đứa cứ đợi tin tốt lành đi, Hoàng Thiên cho dù không chết thì cũng
phải tàn phế.
Đường Vạn Hải híp mắt nói, vô cùng có tự tin.
Sau khi Hoàng Thiên rời đi khỏi khách sạn, một người lái xe từ trong nhà theo tới.
Lúc này, đã nhá nhem tối rồi, nhưng trên đường đi chiếc xe này cùng với người đi đường vẫn rất nhiều
Hoàng Thiên lái xe vốn không nhanh, tuy nhiên khi đi qua một ngõ nhỏ, xe
của anh đột nhiên phải ngừng lại.
Chỉ thấy một chiếc xe bánh mì, chặn lại con ngõ vốn đã rất nhỏ, đứng ngay
giữa trung tâm, không cho xe Hoàng Thiên đi qua.
Hoàng Thiên bóp còi vài cái, cũng không thấy chiếc xe bánh mì lái đi để nhường đường.
Thấy thế, Hoàng Thiên dự định xuống xe để xem xem.
Thế nhưng anh vừa mở cửa xe ra, liền nghe thấy tiếng động cơ mô tơ ở phía
sau, dựa vào trực giác, Hoàng Thiên cảm nhận được là một chiếc xe đang lao
nhanh tới, từ phía sau anh.
Đột nhiên quay đầu nhìn lại, chiếc xe đã tới trước mắt anh, là một chiếc xe xe hơi màu đen đi với tốc độ cực kỳ nhanh.
Nhất định là nhắm vào anh mà lao qua, mục đích của đối phương cũng rất rõ ràng, chính là muốn đâm chết anh.
Tại đây, trong tia chớp của đá lửa, phản ứng của Hoàng Thiên cũng là đủ nhanh, chạy trốn đã không kịp bởi vì ngõ nhỏ vô cùng nhỏ.
Mắt nhìn thấy rằng sẽ bị đâm chết, Hoàng Thiên theo phản xạ bản năng ở tại chỗ nhảy lên.
Phịch một tiếng, hai chân của Hoàng Thiên bị đụng vào, ngay sau đó cơ thể mất đi cân bằng, ngã mạnh lên kính chắn gió trong suốt của chiếc xe hơi kia.
Chấn động rất lớn. Đem cửa kính chắn gió trong suốt của chiếc xe hơi kia đều bị chấn động xuất hiện ra hình mạng nhện.
Đầu óc của Hoàng Thiên trở nên mơ hồ, đụng mạnh như vậy, anh cảm giác hai chân vô cùng đau đớn, não bộ cũng mơ hồ một mảng.
Chiếc xe hơi kia dừng lại, ngay sau đó, Hoàng Thiên ngã nhào xuống nền đất.
"Chân thằng oắt này gây rồi, lên, cùng lên phế đi hắn!".
Trong chiếc xe bánh mì nhảy xuống 3, 4 tên, cầm đầu là một tên béo vẻ mặt
hung ác, xoay chiếc côn sắt trong tay dẫn người hướng về phía Hoàng Thiên.
Trong chiếc xe hơi cũng đi xuống hai người, lại thêm 5, 6 tên côn đồ cầm trong tay hung khí, chuẩn bị ra tay giết Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên thấy không ổn, cố nén cơ đau từ chân bị gãy, gắng gượng đứng dậy.
Thấy Hoàng Thiên vẫn còn đứng lên được. Mấy tên côn đồ sửng sốt trong một lát, bọn chúng vốn dĩ tưởng rằng Hoàng Thiên hai chân đều đã bị gãy rồi.
"Tốt đấy, chân vẫn còn rất khỏe, đụng như vậy mà chân mày cũng chưa gãy”.
Tên béo hung tợn nhìn Hoàng Thiên mà quát.
Hoàng Thiên cảm giác hai chân có chút đứng không nổi nữa, anh cũng không nghĩ cùng bọn côn đồ này đánh nhau. Trong trạng thái này, thật đúng là không nắm chắc được thắng lợi.
"Ai phái bọn mày tới?"
Hoàng Thiên hỏi tên béo hung hãn.
"Hừ hừ, mày nghĩ tao sẽ nói cho mày à? Hoàng Thiên, tạo không quan tâm mày ở thành phố Bắc Ninh có bao nhiêu lợi hại, hôm nay tao chính là muốn phế đi tay chân của mày, lấy tiền của người ta thì phải ôm thông tin xuống mồ, mày cũng đừng trách tạo nặng tay"