Mục lục
Chàng rể vô địch (Chàng rể đệ nhất) – Hoàng Thiên - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 784: Ép duyên

Hoàng Thiên nghe mà sửng sốt, nghĩ thầm - Chuyện gì thế kia?

Mình ra ngoài không quá lâu, chỉ tốn thời gian hút một điếu thuốc, sao trong nhà loạn lên thế này?

Hoàng Thiên đã đi xa hơn mười mét, bây giờ mới quay về. Anh đứng ngoài cửa và nghe ngóng chuyện bên trong. Anh không vội vã xông vào, Mai Trân không phải người dễ chọc.

"Mẹ, mẹ có thể đừng ép con nữa không?"

Phan Thanh Linh lớn tiếng với Mai Trần.

Hoàng Thiên nghe mà choáng váng, sao Mai Trân lại ép Phan Thanh Linh? Vừa rồi anh đâu hề nghe bà ta nói gì.

"Thanh Linh, sao con không nghe lời mẹ nói vậy? Mẹ nào có gài bẫy con?"

Mai Trân cực kỳ không vui, răn dạy Phan Thanh Linh.

Phan Thanh Linh nói: "Mẹ, con thà sống cô độc cả quãng đời còn lại chứ không thể sống cùng người mình không yêu, mẹ hãy bỏ tư tưởng ấy đi."

"Hỗn láo! Con cứng đầu đúng không? Mẹ nói cho con biết, chuyện cưới xin phải do mẹ làm chủ, mẹ sẽ không cho phép con làm xằng làm bậy."

Mai Trân quát lớn.

"Mẹ, mẹ đừng tưởng con ở trong núi nên không biết gì. Bây giờ thế giới bên ngoài thay đổi, không còn giống thời đại của cha mẹ nữa. Việc cưới xin là tự do, cho dù là cha mẹ cũng không thể bắt buộc con cái."

Phan Thanh Linh kiên quyết nói.

"Ha ha, con còn lý luận viển vông với mẹ à? Nghe được mấy câu ngụy biện đó từ đầu thế?"

Mai Trân cười khẩy một tràng.

"Sao có thể là ngụy biện ạ? Mẹ cũng đến trấn Kim Mã, hắn là rõ hơn ai hết!"

Phan Thanh Linh đáp lại, chẳng hề yếu thế.

"Con đừng nói mấy lời vô dụng đó với mẹ. Lát nữa cậu Triết sẽ đến nhà chúng ta, con tươi vui lên cho mẹ. Đừng xụ mặt với người ta, nghe rõ chưa?"

Mai Trân lớn tiếng, giọng điệu càng không cho phép trái lời.

"Không! Cậu Triết đó bị hôi nách, vẻ ngoài còn dọa người như vậy, con không thèm ở bên anh ta đâu!"

Phan Thanh Linh kích động kêu lên, giọng nói pha chút nghẹn ngào trông rất đau lòng.

Hoàng Thiên ở ngoài nghe thấy rõ ràng, anh cũng thật sự choáng váng.

Đã là thời đại nào rồi mà còn ép duyên? Con gái không đồng ý, mẹ còn kiên quyết ép buộc, đúng là bi kịch.

Hoàng Thiên đứng ngoài cửa, thật sự rất muốn vào trong lý luận với Mai Trân. Bởi vì dù sao đi nữa, Phan Thanh Linh cũng cứu anh một mạng, giải độc của Châm Đoạt Hồn cho anh.

Không đợi Hoàng Thiên vào trong, Mai Trân đã bắt đầu tranh cãi kịch liệt.

Tiếng đồ rơi vỡ vang lên, Mai Trân càng một khóc hai gào ba thắt cổ, ồn ào đến nỗi gà bay chó sủa.

"Mẹ đừng làm loạn nữa, mẹ làm gì thế kia? Đồ đạc rơi vỡ hư hỏng thì chúng ta lại phải mua đấy."

Phan Thanh Linh hét lớn.

"Hỏng thì hỏng thôi, dù sao bây giờ có tiền, một trăm lẻ năm triệu cơ mà!"

Mai Trân vừa kêu la vừa tiếp tục đập phá đồ đạc, bắt đầu tác oai tác quái.

Phan Thanh Linh không thể nào cản nổi. Sau một hồi làm loạn, Mai Trân tìm sợi dây thừng rồi treo lên xà nhà.

"Con không nghe lời mẹ đúng không? Được thôi, hôm nay mẹ sẽ chết ngay trước mặt con, mẹ không muốn sống nữa!"

Dứt lời, Mai Trân chui đầu vào thòng lọng, chuẩn bị đá văng ghế đẩu.



Phan Thanh Linh gấp đến nỗi không biết làm sao, cô chạy vội túm lấy Mai Trân, nhanh tay kéo bà ta xuống dưới.

Hoàng Thiên cảm thấy quá kỳ lạ, Mai Trân dám dùng cái chết uy hiếp, chuyện gì thế nhỉ... Đương nhiên người như vậy sẽ không chết đâu, chỉ hù dọa kẻ khác thôi, Hoàng Thiên hiểu rất rõ điều này.

Rầm.

Hoàng Thiên đá văng cửa rồi bước vào, làm Mai Trân hoảng hốt ngay tức khắc, lúc ấy bà ta vừa nhảy khỏi ghế đẩu.

Mai Trân vốn không định thắt cổ, chẳng qua bà ta muốn dọa Phan Thanh Linh, ép cô đi vào khuôn khổ mà thôi.

"Giỏi lắm thằng nhóc thối, cậu còn dám trở lại à? Ai cho cậu quay lại? Đi ra ngoài cho tôi!" Mai Trân chỉ vào Hoàng Thiên và quát lớn.

Hoàng Thiên nhìn quá quen bản mặt này. Trước đây không bàn cãi với bà ta, bây giờ anh cũng chẳng thèm để ý.

"Vừa định đi thì nghe dì cãi nhau, dì muốn làm gì?"

Hoàng Thiên tỏ vẻ gay gắt, nhìn chằm chằm Mai Trân mà quát.

Mai Trân trợn to mắt, cực kỳ bất mãn với Hoàng Thiên.

"Quái lạ, chuyện nhà tôi đến lượt người ngoài như câu hỏi hay sao? Tôi muốn làm thế nào là chuyện nhà tôi, liên quan gì đến cậu?"

Mai Trân trợn mắt nói với Hoàng Thiên.

Trông thấy Hoàng Thiên trở về, Phan Thanh Linh cũng yên tâm hơn. Dù sao vừa rồi cô lo lắng muốn chết, có Hoàng Thiên ở đây, trong lòng cô cũng nắm chắc một chút.

Cô mới cứu Hoàng Thiên một mạng. Lỡ như mẹ già thật sự muốn thắt cổ, cô sẽ nhờ anh cứu bà, chắc hẳn anh cũng sẽ đồng ý.

"Dì muốn thắt cổ ở đâu tùy di, nhưng dù không nên ép Thanh Linh sống cùng gã đàn ông mà cô ấy không thích, làm như vậy quá khắc nghiệt.".

Hoàng Thiên nói với Mai Trân.

Mai Trân nghe mà tức điên. Vừa rồi bà ta nghi ngờ Hoàng Thiên với Phan Thanh Linh đang qua lại, nghi ngờ giữa hai người có chuyện. Bây giờ Hoàng Thiên còn nói như thế, bà ta càng nghi ngờ hơn.

"Thanh Linh, con nói thật cho mẹ nghe, trước kia con thật sự không quen thằng này sao? Nó thật sự đến chữa trị à?"

Mai Trân chất vấn Phan Thanh Linh.

ta thôi.".

Phan Thanh Linh gật đầu và nói: "Phải, trước đây con chưa từng gặp anh ấy, chính nhị sự bá đưa anh ấy đến, vừa tới nhà chúng

"Ha ha, mẹ làm sao tin được chứ! Trước kia hai người không quen biết, tại sao cậu ta để ý mấy chuyện vớ vẩn này của con? Có phải con dối gạt mẹ không, thằng này vốn chẳng hề trúng độc, con cũng làm bộ làm tịch châm cứu cho nó đúng không?"

Mai Trân mỉm cười lạnh lùng, nhìn Phan Thanh Linh không chớp mắt, muốn xem thử cố có nói sai không.

Phan Thanh Linh thật sự lo lắng mẹ già quấy rối, cô chẳng biết làm thế nào mới ổn.

"Mẹ, mọi chuyện không như mẹ nghĩ đâu. Con và anh ấy thật sự không quen biết, mẹ đừng oan uổng người khác"

Phan Thanh Linh vội hét lên.

"Hừ, chuyện này từ từ điều tra. Lát nữa cậu Triết sẽ đến gặp con, con nghe lời đàng hoàng được không? Trò chuyện với cậu Triết một hồi, khiến người ta vui vẻ sảng khoái."

Mai Trân hầm hừ, cảnh cáo Phan Thanh Linh, sau đó cười nói: "Ha ha, có lẽ đêm nay cậu Triết sẽ không về đâu, ở lại nhà chúng ta đấy"

"Cái gì? Mẹ, mẹ muốn để anh ta ở lại nhà này, con lập tức bỏ nhà trốn đi!"

Phan Thanh Linh vừa hoảng vừa sợ, lớn tiếng với Mai Trân. "Con còn dám bỏ nhà trốn? Phản rồi!"

Mai Trân bỗng chốc nổi điên, bà ta lao tới tát Phan Thanh Linh: "Cậu Triết nhà đấy có gì không tốt? Chẳng phải răng hơi hô, miệng hơi méo thôi sao? Hôi nách tính là gì, siêng năng tắm rửa là xong! Nhà cậu Triết mở hiệu thuốc lớn, gia sản đến cả tỷ bạc. Vùng quanh đây có bao nhiêu cô gái muốn gả cho người ta cũng phải xếp hàng đấy!"

"Hừ, cậu Triết nhìn con vừa mắt thì đây là phúc của con. Con còn không đồng ý, có bị ngốc hay không vậy?"

"Hơn nữa mẹ đã nhận tiền lễ hỏi của nhà người ta, tiền đã cho mẹ tiêu, con bảo mẹ lấy gì trả cho người ta?"

Mai Trân chỉ vào Phan Thanh Linh mà trách cứ, tỏ vẻ như mình có lý lâm.

Phan Thanh Linh càng nghe càng là tuyệt vọng. Cô âm thầm đau khổ, vì sao ông trời cho mình một bà mẹ như vậy, bất chấp lý lẽ đến cùng và quá đáng hết sức.

Hoàng Thiên đứng đấy nghe mà đau cả đầu. Thật ra chuyện này không hiểm, có nhiều người phụ nữ tham tiền mà, thậm chí

chẳng màng con gái có bằng lòng hay không.

Dù đây là chuyện nhà người khác nhưng Phan Thanh Linh đã cứu Hoàng Thiên, Hoàng Thiên muốn nghĩ cách giúp cô, không muốn cô bị người ta đẩy vào hố lửa.

"Mẹ đừng nói nữa, có chết con cũng không đồng ý!" Phan Thanh Linh khóc rồi ngước mặt lên cười.

"Giỏi giỏi giỏi lắm, chết cũng không chịu đúng không? Bây giờ tao sẽ đánh chết đứa con gái bất hiếu như mày!"

Mai Trân tức đến nỗi cắn răng, xông tới túm tóc Phan Thanh Linh: "Nuôi con lỗ vốn như mày, mày nói xem mày có ích gì? Uống công nuôi mày hơn hai mươi năm, ngay cả cống hiến một chút mà mày cũng không làm!".

Mai Trân vừa mắng vừa muốn ra tay, bàn tay đầy vết chai đánh thẳng vào mặt Phan Thanh Linh.

Phan Thanh Linh muốn trốn cũng trốn không thoát, tóc cô bị giữ chặt, đành trơ mắt đợi mình bị đánh.

"Dừng tay!"

Hoàng Thiên thật sự nhìn không nổi, bấy giờ anh bước đến và bắt lấy cổ tay phải của Mai Trân.

Mai Trân nhìn lại, thấy Hoàng Thiên dám nắm cổ tay mình thì nổi điên ngay lập tức.

"Được lắm, thằng nhóc thối nhà mày đúng là đáng ghét, mày còn chưa xong đúng không? Chuyện không liên quan mà cũng dám quản!"

Mai Trân mắng chửi Hoàng Thiên, bây giờ bà ta không nằm tóc Phan Thanh Linh mà vung tay trái lên, đánh thẳng vào mặt Hoàng Thiên.

Khoảnh khắc ấy, Hoàng Thiên như nhìn thấy bóng dáng Trương Lan Phượng từ Mai Trân.

Mai Trân trợn to mắt, cực kỳ bất mãn với Hoàng Thiên.

"Quái lạ, chuyện nhà tôi đến lượt người ngoài như câu hỏi hay sao? Tôi muốn làm thế nào là chuyện nhà tôi, liên quan gì đến cậu?"

Mai Trân trợn mắt nói với Hoàng Thiên.

Trông thấy Hoàng Thiên trở về, Phan Thanh Linh cũng yên tâm hơn. Dù sao vừa rồi cô lo lắng muốn chết, có Hoàng Thiên ở đây, trong lòng cô cũng nắm chắc một chút.

Cô mới cứu Hoàng Thiên một mạng. Lỡ như mẹ già thật sự muốn thắt cổ, cô sẽ nhờ anh cứu bà, chắc hẳn anh cũng sẽ đồng ý.

"Dì muốn thắt cổ ở đâu tùy di, nhưng dù không nên ép Thanh Linh sống cùng gã đàn ông mà cô ấy không thích, làm như vậy quá khắc nghiệt.".

Hoàng Thiên nói với Mai Trân.

Mai Trân nghe mà tức điên. Vừa rồi bà ta nghi ngờ Hoàng Thiên với Phan Thanh Linh đang qua lại, nghi ngờ giữa hai người có chuyện. Bây giờ Hoàng Thiên còn nói như thế, bà ta càng nghi ngờ hơn.

"Thanh Linh, con nói thật cho mẹ nghe, trước kia con thật sự không quen thằng này sao? Nó thật sự đến chữa trị à?"

Mai Trân chất vấn Phan Thanh Linh.

ta thôi.".

Phan Thanh Linh gật đầu và nói: "Phải, trước đây con chưa từng gặp anh ấy, chính nhị sự bá đưa anh ấy đến, vừa tới nhà chúng

"Ha ha, mẹ làm sao tin được chứ! Trước kia hai người không quen biết, tại sao cậu ta để ý mấy chuyện vớ vẩn này của con? Có phải con dối gạt mẹ không, thằng này vốn chẳng hề trúng độc, con cũng làm bộ làm tịch châm cứu cho nó đúng không?"

Mai Trân mỉm cười lạnh lùng, nhìn Phan Thanh Linh không chớp mắt, muốn xem thử cố có nói sai không.

Phan Thanh Linh thật sự lo lắng mẹ già quấy rối, cô chẳng biết làm thế nào mới ổn.

"Mẹ, mọi chuyện không như mẹ nghĩ đâu. Con và anh ấy thật sự không quen biết, mẹ đừng oan uổng người khác"

Phan Thanh Linh vội hét lên.

"Hừ, chuyện này từ từ điều tra. Lát nữa cậu Triết sẽ đến gặp con, con nghe lời đàng hoàng được không? Trò chuyện với cậu Triết một hồi, khiến người ta vui vẻ sảng khoái."

Mai Trân hầm hừ, cảnh cáo Phan Thanh Linh, sau đó cười nói: "Ha ha, có lẽ đêm nay cậu Triết sẽ không về đâu, ở lại nhà chúng ta đấy"

"Cái gì? Mẹ, mẹ muốn để anh ta ở lại nhà này, con lập tức bỏ nhà trốn đi!"

Phan Thanh Linh vừa hoảng vừa sợ, lớn tiếng với Mai Trân. "Con còn dám bỏ nhà trốn? Phản rồi!"

Mai Trân bỗng chốc nổi điên, bà ta lao tới tát Phan Thanh Linh: "Cậu Triết nhà đấy có gì không tốt? Chẳng phải răng hơi hô, miệng hơi méo thôi sao? Hôi nách tính là gì, siêng năng tắm rửa là xong! Nhà cậu Triết mở hiệu thuốc lớn, gia sản đến cả tỷ bạc. Vùng quanh đây có bao nhiêu cô gái muốn gả cho người ta cũng phải xếp hàng đấy!"

"Hừ, cậu Triết nhìn con vừa mắt thì đây là phúc của con. Con còn không đồng ý, có bị ngốc hay không vậy?"

"Hơn nữa mẹ đã nhận tiền lễ hỏi của nhà người ta, tiền đã cho mẹ tiêu, con bảo mẹ lấy gì trả cho người ta?"

Mai Trân chỉ vào Phan Thanh Linh mà trách cứ, tỏ vẻ như mình có lý lâm.

Phan Thanh Linh càng nghe càng là tuyệt vọng. Cô âm thầm đau khổ, vì sao ông trời cho mình một bà mẹ như vậy, bất chấp lý lẽ đến cùng và quá đáng hết sức.

Hoàng Thiên đứng đấy nghe mà đau cả đầu. Thật ra chuyện này không hiểm, có nhiều người phụ nữ tham tiền mà, thậm chí

chẳng màng con gái có bằng lòng hay không.

Dù đây là chuyện nhà người khác nhưng Phan Thanh Linh đã cứu Hoàng Thiên, Hoàng Thiên muốn nghĩ cách giúp cô, không muốn cô bị người ta đẩy vào hố lửa.

"Mẹ đừng nói nữa, có chết con cũng không đồng ý!" Phan Thanh Linh khóc rồi ngước mặt lên cười.

"Giỏi giỏi giỏi lắm, chết cũng không chịu đúng không? Bây giờ tao sẽ đánh chết đứa con gái bất hiếu như mày!"

Mai Trân tức đến nỗi cắn răng, xông tới túm tóc Phan Thanh Linh: "Nuôi con lỗ vốn như mày, mày nói xem mày có ích gì? Uống công nuôi mày hơn hai mươi năm, ngay cả cống hiến một chút mà mày cũng không làm!".

Mai Trân vừa mắng vừa muốn ra tay, bàn tay đầy vết chai đánh thẳng vào mặt Phan Thanh Linh.

Phan Thanh Linh muốn trốn cũng trốn không thoát, tóc cô bị giữ chặt, đành trơ mắt đợi mình bị đánh.

"Dừng tay!"

Hoàng Thiên thật sự nhìn không nổi, bấy giờ anh bước đến và bắt lấy cổ tay phải của Mai Trân.

Mai Trân nhìn lại, thấy Hoàng Thiên dám nắm cổ tay mình thì nổi điên ngay lập tức.

"Được lắm, thằng nhóc thối nhà mày đúng là đáng ghét, mày còn chưa xong đúng không? Chuyện không liên quan mà cũng dám quản!"

Mai Trân mắng chửi Hoàng Thiên, bây giờ bà ta không nằm tóc Phan Thanh Linh mà vung tay trái lên, đánh thẳng vào mặt Hoàng Thiên.

Khoảnh khắc ấy, Hoàng Thiên như nhìn thấy bóng dáng Trương Lan Phượng từ Mai Trân.

Lúc Trương Lan Phượng bất chấp phải trái, cách làm thì khác Mai Trân nhưng kết quả lại giống nhau một cách thần kỳ.

Bốp!

Hoàng Thiên thoát khỏi bàn tay Mai Trân, tát một phát vào mặt bà ta.

"ây da!"

Mai Trân kêu đau, bị Hoàng Thiên đánh cho sững sờ. "Dạ Trân ơi, chuyện gì mà náo nhiệt thế à? Ở, anh ta là ai thể di?!".

Đúng lúc ấy, một anh chàng ăn mặc đẹp đẽ, tay đút vào túi quần bước tới. Sau khi trông thấy Hoàng Thiên, anh ta bỗng sửng sốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK