“Cô chờ ở bên ngoài, tôi vào xem trước.”
Hoàng Thiên nói với Trịnh Mỹ Hồng, sau đó bổ sung thêm một câu: “Nếu như tôi xảy ra chuyện gì bất trắc, cô hãy lái xe chạy trốn, trở về thành phố Bắc Ninh.”
Trịnh Mỹ Hồng nghe xong thì lập tức trợn to hai mắt, kích động nói: “Không! Anh giúp tôi cứu cha, tôi chưa vào trận đã bỏ trốn, như vậy thì tôi còn là người sao?”
“Ha ha, cô là phụ nữ, đừng quá lo lắng”
Hoàng Thiên mỉm cười.
Thấy giờ phút này Hoàng Thiên còn cười được, Trịnh Mỹ Hồng phục sát
dát.
“Không được, dù thế nào tôi cũng không thể bỏ rơi anh được, tôi nhất định phải đi vào với anh, có chết, chúng ta sẽ chết chung với nhau, tôi chỉ cảm thấy có lỗi với anh, là tôi liên lụy tới anh.”
Trịnh Mỹ Hồng kích động nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên có thể nhìn ra, những lời nói này của cô ta đều là những lời
thật lòng.
Nhưng mà Hoàng Thiên không có thời gian để cảm khái những thứ này, Trịnh Mỹ Hồng quả thực mạnh mẽ hơn những người phụ nữ khác rất nhiều, gọi cô ta là nữ trượng phu cũng không ngoa.
“Nếu đã như vậy thì chúng ta cùng đi vào đi”
Hoàng Thiên trầm giọng nói, sau đó sải bước đi vào.
Trịnh Mỹ Hồng đi sát bên phải Hoàng Thiên, đừng nhìn thấy cô ta là phụ nữ mà coi thường, thực lực của cô ta không tầm thường đầu, trước đây cô ta còn từng luyện tập Taekwondo đó.
Sau khi bước vào sau của biệt thự xong, phía trước mười mét chihs là cửa chính của biệt thự.
cửa chính bị mở ra, bên ngoài không thấy một bóng người nào, nhìn từ bên ngoài thì mọi thứ rất bình thường.
Nhưng càn yên tĩnh thì lại càng ẩn chứa nguy hiểm, Hoàng Thiên hiểu rõ điều đó.
“Uông Hạc đang giở trò quỷ gì vậy?”
Trịnh Mỹ Hồng cảm thấy rất ngột ngạt, không nhìn thấy h và thuộc hạ của ông ta, trong lòng cô cảm thấy không yên.
“Đừng quan tâm nhiều như vậy, cứ đi vào thôi.”
Hoàng Thiên nói, sau đó đi về cửa chính của biệt thự.
Nhìn vào bên trong, bên trong sảnh lớn trống không, không có một bóng người nào.
Hoàng Thiên không quan tâm nhiều, nhập gia tùy tục, lo trước lo sau ngược lại sẽ thành trò cười của Uông Hạc.
Cho nên Hoàng Thiên cất bước đi vào, Trịnh Mỹ Hồng đi sát phía sau anh, trong lòng người phụ nữ này rất khẩn trương.
Có thể không khẩn trương sao? Hiện tại phía cô ta chỉ có hai người là cô ta và Hoàng Thiên, còn phía Uông Hạc chắc chắn có rất nhiều người đang mai phục, số lượng chênh lệch quá lớn.
“Ha ha ha, Họ Hoàng, lá gan của mày lớn phết nhỉ?”
Đột nhiên, từ phía cầu thang truyền tới tiếng cười lớn của một người đàn ông, nghe khá ác.
Ngay sau đó có một người hơn năm mươi tuổi từ trên tầng đi xuống, một tay ông ta đút vào túi quần, một tay vuốt tóc, rất biết cách làm màu.
Hoàng Thiên vừa nghe giọng nói này thì đã biết, lão già này chính là Uông Hạc.
Sau khi ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên anh đoán không sai, chính là Uông Hạc.
Bên cạnh Uông Hạc không có bất kì ai, lão già này thật sự coi cái biệt thự xa hoa nay như là nhà của mình, rất là tùy ý.
Trịnh Mỹ Hồng nhìn thấy cảnh này thì tức giận không thở nổi.
Nơi này chính là chỗ cha cô Trịnh Chính Trung dùng để dưỡng lão, là nhà của cha cô, thế mà cái tên Uông Hạc này tu hú chiếm tổ, nghiễm nhiên coi bản thân mình thành chủ nhân của nơi này.
“Một mình mày dám mang theo một cô gái tới đây, mày thật sự không sợ chết sao?”
Uông Hạc cười hì hì, đứng cách Hoàng Thiên vài mét, khiêu khích Hoàng Thiên.
Trong lòng Hoàng Thiên rõ ràng, đừng nhìn Uông Hạc chỉ có một mình,
nhưng không biết có bao nhiêu người đang ẩn nấp trong bóng tối đâu.
Hơn nữa bọn họ còn chưa thấy cha Trịnh Mỹ Hồng đầu, cho nên nhất định koong thể làm loạn, phải giữ vững tâm lý trước đã.
“Con chó già họ Uông, tao xem mày có thể gáy được bao lâu nữa.”