Hoàng Thiên lại giúp mấy người Lâm Nhất Sơn cắt đứt sợi dây trói, mấy người này cũng được tự do, họ tìm được con đường sống trong chỗ chết nên đều vô cùng biết ơn Hoàng Thiên.
Nếu như không có sự phản công của Vũ Thanh và Hoàng Thiên thì bây giờ mấy người họ sợ là đã bị lấy máu giống như tên béo kia rồi.
“Cậu Thiên, thật may là có anh, nếu không thì chúng tôi đều đã chết rồi” Giọng nói của Lâm Nhất Sơn run run nói. Những người đàn ông đầu trọc cũng vậy, bọn họ đều rất biết ơn Hoàng Thiên
Hoàng Thiên cũng không có thời gian để nói chuyện với bọn họn, lúc này anh đến trước mắt Đồng Lão Tà, bàn chân to lớn hung hăng dẫm vào đầu của Đồng Lão Tà, không cho ông già này đứng dậy.
Còn lại Vũ Thanh đến trước mặt của Đường Quốc Long, với thực lực của Vũ Thanh thì đối phó với Đồng Quốc Long là quá dễ dàng.
Không cần dùng đến nhiều sức thì cánh tay của Đường Quốc Long đã bị chặt gãy và dẫm nát dưới chân.
Mấy người phụ nữ thân tín mà Đường Quốc Long dẫn đến nhìn thấy cảnh này, vừa muốn trốn chạy để thoát chết liền bị Hoàng Thiên gọi lại.
“Tất cả đứng lại”.
Hoàng Thiên hét lên, mấy người phụ nữ đều dừng lại, không ai dám bỏ chạy nữa.
“Cậu Thiên, đừng giết chúng tôi. Nếu như anh thích làm vua ở nơi này thì tôi có thể đem vị trí này tặng cho anh, tôi sẽ quay về Thanh Hóa có được không?”
Da mặt Đường Quốc Long dày đến một mức độ nhất định, lúc này nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên thực sự không nói nên lời, tên Đường Quốc Long này thực sự hèn hạ.
“Anh Vũ Thanh, bẻ răng ông ta đi.” Hoàng Thiên nói với Vũ Thanh. Vũ Thanh gật gật đầu và đá vào mồm của Đường Quốc Long. "Oái ao
Đường Quốc Long làm sao có thể chịu được, bốn cái răng cửa đều bị một đá của Vũ Thanh đá gãy, miệng đầy là máu.
“Ông còn dám nói nhảm một câu nói thì tôi sẽ bỏ hết răng của ông.” Vũ Thanh cảnh cáo Đường Quốc Long.
Đường Quốc Long sao dám nói thêm lời nào nữa, sợ hãi nằm ở trên mặt đất, gật đầu mạnh.
Đồng Lão Tà đã buồn bực đến mức muốn phát điên. Vẫn đi đêm nay ông ta muốn giết chết hết tất cả đám người Hoàng Thiên, dùng máu của đám người Hoàng Thiên để tu luyện, nhưng không ngờ lại thành như thế này.
“Thả tạo ra, nếu không sẽ phải tự gánh lấy hậu quả”. Đồng Lão Tà còn muốn hù dọa Hoàng Thiên, lúc này lạnh lùng quát lên. “Đồ già nua, tôi lại muốn xem xem hậu quả như thế nào? Hoàng Thiên tức giận hét lên, đá mạnh vào Đồng Lão Tử đang ở trên mặt đất.
Cơn tức giận tràn ngập khắp người, Hoàng Thiên sao có thể đá ông ta nhẹ được? Lúc này anh giơ chân lên đá, cú đá này làm gãy bốn cái xương sườn của Đồng Lão Tà, răng rơi đầy đất.
Chỉ trong vòng nửa phút đồng hồ, nhìn lại Đồng Lão Tà, khuôn mặt gầy gò của ông ta đã sưng phù lên, ngay lập tức trở nên mập mạp.
Bốn chiếc xương sườn bị gãy, suýt chút nữa đâm vào nội tạng khiến cho Đồng Lão Tà hét lên vì đau đớn.
Tất cả các răng cửa đều gãy hết và bị mù một mắt. Đồng Lão Tà bây giờ đã trở thành người chột mắt.
Hoàng Thiên vẫn không hả giận, lúc này anh lại đá mạnh vào má của Đồng Lão Tà.
"Aaa!"
Đồng Lão Tà đau đớn hét lên, một bên tất cả răng cửa đều gãy hết và gần như bị giết chết bởi cú đá này.
Nhìn thấy Đồng Lão Tà bị hành hạ thê thảm như vậy, Đường Quốc Long hít một hơi thật sâu, cả người sợ hãi dựng đứng cả tóc gáy.
Ông ta sợ Hoàng Thiên cũng sẽ đối phó với ông ta như vậy, như thế thật là kinh khủng.
Mấy người phụ nữ thân cận của Đường Quốc Long, lúc này, tất cả đều tái mặt vì sợ hãi, bọn họ sao có thể nhìn thấy một trận đánh dã man như vậy?
Hơn nữa, Đường Quốc Long đã đủ uy tín, sư phụ của Đường Quốc Long, Đồng Lão Tà đó thì càng cao quý hơn, ở đây nói một là một. .
Nhưng, đêm nay lại bị hành hạ thành một con chó, cũng quá thảm rồi.
Mấy người phụ nữ thân tín ngơ ngác nhìn Hoàng Thiên, bọn họ đã coi Hoàng Thiên như thiên thần.
“Cảm thấy như thế nào?”
Hoàng Thiên lúc này dừng lại, hỏi Đồng Lão Tà đang đau đớn kêu rên ở trên mặt đất.
“Đừng đánh nữa, tôi già rồi, nếu đánh nữa thì tôi sẽ không thể sống nổi nữa.”
Đồng Lão Tà cũng không còn điên cuồng, xua tay với vẻ mặt đau khổ, cầu xin Hoàng Thiên đừng đánh ông ta nữa.
“Ông nói không đánh thì sẽ không đánh sao?” Hoàng Thiên tức giận hét lên và lại đá một đá nữa.
Đồng Lão Tử đã sắp bị đá ngã, cuống quýt van xin: “Đừng đá nữa, đừng đã nữa. Tôi phục rồi, tôi hoàn toàn nhận thua..”
Hoàng Thiên sao có thể nghe lọt tại và sau một cú đã điên cuồng nữa, Đồng Lão Tà đã hấp hối.
Hoàng Thiên dừng lại, bây giờ vẫn đưa nhìn thấy Phan Thanh Linh, Hoàng Thiên vẫn không thể đánh chết Đồng Lão Tà được.
“Đứng dậy”. Hoàng Thiên lúc này hét lên với Đồng Lão Tà.
Đồng Lão Tà thật ra muốn nghe lời của Hoàng Thiên để tránh lại làm Hoàng Thiên tức giận nhưng ông ta đã không thể đứng dậy được, xương sườn bị gãy, đau đớn đến mức ông ta không đứng dậy được.
“Tôi đây không đứng dậy được, nhúc nhích một chút thì xương sườn rất đau” Đồng Lão Tà nói với Hoàng Thiên với bộ dạng đáng thương. “Không dây được sao? Nếu không dây được thì sẽ đánh chết ông.” Hoàng Thiên nói xong liền làm ra vẻ muốn đá Đồng Lão Tà. Ông già này sợ bị Hoàng Thiên đá, chật vật đứng lên, lắc lư lảo đảo. “Nói, Phan Thanh Linh bị ông giấu ở đâu?” Hoàng Thiên nhìn chằm chằm vào Đồng Lão Tà ở trước mặt, lớn tiếng quát.