Tôn Nhị Hổ bực bội trong người, hắn thực sự khó hiểu, hôm nay hắn rốt cuộc đã gặp trúng người như thế nào? Tại sao lại lợi hại đến như vậy.
Hơn nữa hình như đối phương còn vô cùng can đảm, mặc dù biết rằng mình sắp gặp phải xui xẻo đến nơi nhưng còn dám điên cuồng đến như vậy?
"Anh bạn, thật là vô cùng lợi hại, tốt, rất tốt...... ?"
Tôn Nhị Hổ tức giận đến mức gần như phát điên lên, cũng không biết nói gì, nhìn thẳng Hoàng Thiên, sắc mặt đỏ lên vì giận.
"Tốt cái đầu ông nội mày!" Hoàng Thiên thật sự cảm thấy tên Tôn Nhị Hỏ này vô cùng phiền phức, liền một cước đá văng Tôn Nhị Hổ bay ra xa.
Âm.
Tôn Nhị Hổ ngã lộn nhào, cái cổ suýt chút nữa bị gãy.
Mấy tên đàn em của hắn, tất cả đều vội chạy lại, đỡ hắn ta đứng dậy.
"Anh Hổ, không sao chứ?"
"Tụi mày nói xem có sao không? Mẹ nó chứ. Một lũ rác rưởi, nhìn thấy tao bị đánh cho thành ra bộ dạng này hu hu..."
Tôn Nhị Hổ thật sự là quá đau lòng, đến mức không thể kiếm được mà khóc thành tiếng.
Lần này, tất cả mọi người đều bị sốc. Ngay cả Hoàng Thiên cũng không ngờ rằng Tôn Nhị Hổ lại như vậy.
Lại có thể khóc ư? Mẹ nó chứ, không biết mất mặt à?
Hoàng Thiên nhìn hắn đầy vẻ kinh ngạc , trong lòng thật không nói nên lời với tên Tôn Nhị Hổ này, cái thằng cha trông cao lớn thô kệch này có vẻ rất lợi hại, rất trâu bò như thế này, chạy tới đây làm loạn cả hơn nửa ngày trời rốt cuộc lại chỉ có bản lĩnh chó mèo này sao?
"Anh Hổ, anh đừng khóc nữa, anh Cao sắp tới rồi" một tên côn đồ thuyết phục Tôn Nhị Hổ.
"Mẹ nó, bị đánh thành bộ dạng như thế này. Mẹ kiếp... .."
Tôn Nhị Hổ lau nước mắt, trong lòng hết sức buồn bực.
"Ha ha, với bộ dạng này của mày còn dám ở trong địa bàn bày sao? Thật là quá mất mặt con gái người ta mà."
Hoàng Thiên cười chế nhạo tên Tôn Nhị Hổ.
Thật là hết sức khinh thường. Bị Hoàng Thiên chế giễu như vậy, Tôn Nhị Hổ tức đến mức muốn đập đầu vào tường cho xong, hắn cũng biết rằng bản thân mình vừa mới ngã quỵ xuống, không nên như vậy, thật là quá xấu hổ, tin này rất nhanh sẽ bị loan ra ngoài vậy thì hắn biết để mặt mũi ở đâu nữa?
Chỉ còn cách đem Hoàng Thiên ra cho một trận nhừ tử thừa sống thiếu chết thì mới có thể ngăn chặn những lời nói vô căn cứ này được.
Tôn Nhị Hổ nghĩ đến điều này, trong lòng bừng bừng lửa giận. Nhất định phải khiến cho Hoàng Thiên đẹp mặt. Đúng lúc này có hai chiếc ô tô màu đen lao tới và dừng lại trước nhà bà Lữ.
Tôn Nhị Hổ nhìn thấy, ngay lập tức như được tiếp thêm sinh lực.
"Anh Cao, anh đến rồi!" Tôn Nhị Hổ nhanh chóng chạy như bay đến chiếc
xe màu đen.
Khi chiếc xe dừng lại, hắn ta cúi xuống xe nói. Trong hai chiếc xe màu đen, có khoảng chừng bảy tám người bước xuống, người đứng đầu khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, khuôn mặt chữ điền, lông mày rậm, mắt to, trông có vẻ như là chuẩn mực hình tượng của một người rắn rỏi, kiên cường. Chỉ có điều trên khuôn mặt người này tràn đầy vẻ quỷ dị, ánh mắt càng thêm quỷ dị, khiến người ta khi nhìn vào đều cảm thấy lạnh gáy.
"Bị đánh thành bộ dạng giống gấu thế này?" Cao Chí Viễn ảm đạm nhìn
Tôn Nhị Hổ, rất thất vọng về hắn ta.
Tôn Nhị Hổ cũng cảm thấy xấu hổ khi nhìn Cao Chí Viễn, hắn ta không nói một lời mà cúi gằm mặt xuống.
"Chỉ có duy nhất tên này đánh bọn mày thôi ư? Một tên thôi?" Cao Chí Viễn chỉ tay vào mặt Hoàng Thiên, lạnh lùng hỏi Tôn Nhị Hổ.
Tôn Nhị Hổ không thể không trả lời, hắn gật đầu đáp: "Đúng vậy ông chủ Cao, chính là thằng oắt này đánh, nó rất lợi hại...".
Đùng!
Cao Chí Viễn vô cùng tức giận và tát anh ta một cách thô bạo.
Tôn Nhị Hổ xui xẻo hết sức, hôm nay chính là ngày hắn bị đánh thì phải, bị đánh đến mức ngã ra đất, thật lâu sau mới đứng dậy được.
"Anh Chí Viễn. Sao đến anh cũng lại đánh tôi chứ...?"
Tôn Nhị Hổ bị làm cho tức gián sắp chết đến nơi rồi, yếu ớt nói.
"Tao tại sao lại không thể đánh chết mày? Đồ khốn khiếp, nhiều thằng như vậy mà lại bị một tên đánh , sau này đừng có nói với người khác là người của tao! Tao không muốn mất mặt giống mày đâu."