Mắt Vũ Thanh xẹt qua một tia sáng, nói.
"Tốt, chúng ta nhanh đi thôi."
Hoàng Thiên nói xong, cùng Vũ Thanh và những người khác đi về phía trước.
Sau một hành trình dài hơn hai mươi phút sau, cuối cùng Hoàng Thiên bọn họ
cũng đã đến nơi.
Máy theo dõi trên tay Vũ Thanh cho thấy dấu chấm nhỏ màu xanh lá cây ở ngay bên cạnh.
Nhưng điều kì lạ là trước mắt bọn họ ngoại trừ tuyết phủ trắng cả một vùng đất và vài cây thông không sợ rét lạnh thì chẳng còn bất cứ thứ gì khác nữa.
Nhìn xung quanh có thể thấy rõ mọi thứ trong phạm vi vài chục mét, hoàn toàn không có lấy một bóng người.
"Lạ kì, tên châu Âu đó rõ ràng là ở đây mà".
Vũ Thanh nhìn vào thiết bị theo dõi, anh ta thấy rất khó hiểu.
Trên thực tế, chỉ cần có thể tìm thấy bọn người châu Âu đó, bọn chúng đừng hòng chạy trốn, đám người Vũ Thanh đều có súng, đám châu Âu đó một tên cũng không thể thoát được.
Nhưng không có lấy một bóng người thế này, thực sự khiến người ta đau não mà.
"Có khi nào ở dưới lòng đất không?"
Mắt Hoàng Thiên loé lên một tia sáng, nói.
Đây như một câu nhắc nhở người đang còn nằm mơ, lúc này Vũ Thanh vô trán nói: "Chắc là ở dưới chân chúng ta, màn hình hiển thị trên máy theo dõi tuyệt đối không sai."
"Vậy hãy tìm kĩ một chút, có thể có hang động dưới lòng đất hay gì đó"
Hoàng Thiên nói.
Vũ Thanh không nói gì, dẫn theo Ưng Đen và Cóc Đen, bắt đầu tìm kiếm cẩn thận.
Hoàng Thiên cũng tìm kiếm quanh mảnh đất có hơi thở của người châu Âu này. Cuối cùng, nỗ lực cũng được đền đáp, đằng sau một đội tuyết kín đáo, đã tìm thấy một miệng khe núi có đường kính hơn hai mét.
Nó khác với khe núi mà mọi người Hoàng Thiên đã rơi xuống trước đó, khe núi này không thẳng đứng mà có sườn dốc rất rộng, độ sâu bao nhiêu thì không biết.
Vũ Thanh kiểm tra thiết bị theo dõi một chút, chấm nhỏ màu xanh lá cây đó thực sự trùng trùng khớp với chỗ này.
"Tên đàn ông châu Âu đó nhất định ở trong cái hang này."
Vũ Thanh nói với Hoàng Thiên.
"Được, ta vào xem sao."
Hoàng Thiên nói xong liền đi vào trước.
Cả ba người Vũ Thanh đều lấy đèn pin ra, ở phía sau soi đường cho Châu Thiên.
Cũng đi bộ vào trong được bốn năm mét, đột nhiên, bên trong trở nên rất rộng rãi.
Bên ngoài vô cùng lạnh, nhưng bên trong lại có một chút hơi ẩm.
"Help......"
Đột nhiên, ở một hốc nào đó phát ra một tiếng kêu cứu yếu ớt.
Hoàng Thiên nghe vậy thì sửng sốt, nhanh chóng lấy đèn pin trên tay Cóc Đen, rọi vào cái hốc đó.
Nghe giọng nói là của một người phụ nữ, khi đèn pin chiếu vào người phụ nữ đó, Hoàng Thiên vẫn không khỏi kinh ngạc.
Chỉ thấy người phụ nữ này trông thì rất xinh đẹp nhưng máu me bê bết khắp người và quần áo xộc xệch. Cánh tay lộ ra, không có lấy một miếng da nào còn hoàn chỉnh trên cánh tay, như thể bị một thứ gì đó cạo đi một lớp da vậy.
Hoàng Thiên thực sự sốc khi thấy cô ta bị thương nặng như vậy. Anh ấy bước tới và rọi đèn pin vào mặt người phụ nữ.
Có lẽ là một phụ nữ châu Âu, chắc là, em gái của Migfis chăng?