Đường Doãn Hạo tức giận đến nỗi tròng mắt đều trừng lên, hắn chất vấn Nhạc My.
Nhạc My trong lòng thầm mắng, thầm nghĩ rằng mày nghĩ tại sao nữa? Con mẹ nó đã thành người phải ngồi xe lăn rồi, tao còn đi theo mày một đời à?
Lại nữa tiền cũng không thể muốn mày, người có tiền rất nhiều, bằng dung mạo của tao. Tùy tiện lại tìm được một người.
"Cái gì mà thay lòng hay không thay lòng cơ chứ? Anh vốn không có năng lực đó, thì đừng đi gây hấn với người nhà Hoàng Thiên, hiện tại thì hay rồi, biến thành cặp đức tính này, chúng ta sau này đừng có liên lạc nữa!"
Nhạc My nói xong lời này, liền xoay người bỏ đi.
"Con mẹ nó con khốn!".
Đường Doãn Hạo tức giận đến trước mắt đều tối sầm lại, thiếu chút nữa lại ngất xỉu đi.
Đường Vạn Hải vội vàng khuyên nhủ: "Bỏ đi bỏ đi, loại đàn bà như thế này con nên sớm nhìn thấu. Ả chỉ vì con có tiền, con tàn phế rồi ả ta nào có thể ở bên con
được nữa?"
"Được rồi chú à chú đừng nói nữa, chứ chờ xem, con sẽ làm ả đẹp như thế nào"
Đường Doãn Hạo tức giận nói.
Mãi cho đến lúc nửa đêm, rồi cục có người chạy tới.
Một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen dừng tại rừng cây bên cạnh, trong xe bước xuống hai gã mặc tẩy trang màu đen, đại khái dáng vẻ tầm 30 tuổi.
Hai người này nhanh chóng đi vào trong rừng rậm, cuối cùng gặp được Đường Vạn Hải cùng Đường Doãn Hạo, sớm đã khát khô cả họng rồi, như đang chịu tội.
"Tổng giám đốc Vạn Hải, cậu Doãn Hạo!".
Một người đàn ông trung niên mặc tây trang tiến tới. Ngồi xổm trên mặt đất mặt mày choáng váng. Đường Vạn Hải nhìn nhìn hai người đàn ông mặc tây trang trước mặt, hỏi: "Các người là do bố ta phải tới hả?"
"Đúng vậy, tổng giám đốc Vạn Hải ông yên tâm, chúng tôi sẽ báo thù cho ông"
Một thanh âm âm trầm từ người đàn ông mặc tẩy trang phát lên.
Cảm nhận được khí thế của hai người đàn ông mặc tây trang này, Đường Vạn Hải trong lòng có chút thoải mái.
"Nhanh. Đầu tiên đưa bọn ra đi đến bệnh viện"
Đường Vạn Hải nói.
Hai người đàn ông mặc tây trang gật đầu đáp lại, trước tiên đưa Đường Vạn Hải khiêng ra khỏi rừng cây, đặt lên chiếc xe Mercedes-Benz.
Lại đem Đường Doãn Hạo cũng đưa lên xe, chiếc xe phóng vụt đi hướng về phía thành phố Bắc Ninh.
Sau khi Hoàng Thiên về tới nhà liền ngủ thiếp đi.
Về phần chuyện xảy ra tối hôm qua, Hoàng Thiên thật sự cũng không quá để tâm đến nó.
Anh đoán chừng Đường Vạn Hải với Đường Doãn Hạo, hẳn là sẽ không dám tiếp tục nán lại thành phố Bắc Ninh, có thể sớm đã cho người đến rừng núi đón bọn họ, đưa về Thanh Hóa rồi.
Vào buổi sáng ngày hôm sau, Hoàng Thiên đều tại bộ phận hạng mục của tổng bộ điều chế dược, cùng với Liễu Nguyệt Nhi giám sát tiến triển của hạng mục.
Tổng bộ điều chế dược này đối với Hoàng Thiên mà nói, vẫn là vô cùng quan trọng,
Trước đây tổng giám điều chế dược giở quẻ, Hoàng Thiên dự định để Phan Thanh Linh tiếp quản thay, Chu Thị chế dược khẳng định sẽ một phát lên tiến, Hoàng Thiên cũng chuẩn bị mở một tràng.
Giữa trưa sau khi cùng với Liễu Nguyệt Nhin ăn xong cơm trưa, Hoàng Thiên lái xe rời khỏi nơi này.
Anh chuẩn bị đi tìm xem xem Phan Thanh Linh, lại có 2 tháng, Phan Thanh Linh chính là muốn đi nhậm chức, anh chuẩn bị cùng Phan Thanh Linh tâm sự về công việc tiếp theo đây.
Nhưng mà, khi Hoàng Thiên đến phòng thuốc Đông Y. Lại bị một màn trước mắt làm cho ngẩn người.
Chỉ thấy phòng thuốc Đông Y thành một đống hỗn độn, dưới đất còn có vài vật máu lác đác, rõ ràng ở đây đã xảy ra một vụ tranh đấu quyết liệt.
Đây là chuyện gì vậy?
Đầu óc của Hoàng Thiên và một tiếng, anh biết là xảy ra chuyện lớn rồi. Làm không tốt, tính mạng của Phan Thanh Linh sẽ bị nguy hiểm.
Khẩn trương rút ra điện thoại, gọi điện thoại cho Phan Thanh Linh.
Nhưng mà điện thoại của Phan Thanh Linh đang trong tình trạng tắt máy.
Lúc này, Hoàng Thiên nghĩ tới trước đây đã sắp xếp hai tên đội viên. Hai người họ có nhiệm vụ bảo vệ Phan Thanh Linh.
Xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, hai tên đội viên khẳng định sẽ biết đến, suy cho cùng đã xảy ra chuyện gì.
Nhất thời nghĩ không ra số điện thoại của hai tên đội viên, Hoàng Thiên liền gọi điện thoại cho Vũ Thanh.
Đem toàn bộ sự việc xảy qua bên này nói cho Vũ Thanh một lượt, Hoàng Thiên bảo Vũ Thanh gọi điện thoại cho hai tên đội viên kia.
Rất nhanh, Vũ Thanh đã gọi lại cho Hoàng Thiên.
"Cậu chủ, tôi cũng liên lạc không được với hai bọn họ."
Trong giọng điệu của Vũ Thanh tràn đầy lo âu, đối với Hoàng Thiên mà nói.
"Chẳng lẽ bọn họ cũng xảy ra chuyện rồi?"
Hoàng Thiên thực sự vô cùng nóng nảy mà nói Vũ Thanh.
"Hẳn là vậy, nếu không thì bạn họ tuyệt đối không mất liên lạc với chúng ta."
Vũ Thanh rất nhanh tán thành mà nói.
Xong rồi.