Mục lục
Chàng rể vô địch (Chàng rể đệ nhất) – Hoàng Thiên - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cửa biệt thự mở ra, sau khi Hoàng Thiên và Trịnh Mỹ Hồng bước vào, Lã Việt dẫn theo mười mấy người cùng tiến vào. 

Vì có quá nhiều người, không thể đi hết vào trong, cho nên Lã Việt đã yêu cầu mọi người canh gác ở bên ngoài biệt thự. 

"Cậu chủ Thiên, hình như không đúng lắm, biệt thự này không có ai?" 

Lã Việt đuổi theo, nói ra sự nghi ngờ của mình cho Hoàng Thiên. 

Hoàng Thiên cũng cảm thấy như vậy. Anh không nói gì, chỉ dẫn đầu những người này bắt đầu tìm kiếm trong biệt thự. 

Năm phút trôi qua, vẫn không thu được gì. 

Đừng nói là người, ngay cả con gà cũng không thấy nổi một con. 

"Chẳng lẽ ba em bị Uông Hạc chuyển đi rồi sao?" 

Trịnh Mỹ Hồng gấp gáp, nói với Hoàng Thiên. 

"Thấy tình hình hẳn là như vậy rồi, ở đây không có người." 

Hoàng Thiên nói. 

"Không xong rồi, chúng ta đi tìm ở đâu đây?" 

Trịnh Mỹ Hồng vội la lên, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho của ba cô. 

Nhưng điện thoại đã tắt máy, Trịnh Mỹ Hồng đành phải bỏ cuộc. 

"Điện thoại của ba em đã tắt máy rồi." 

Trịnh Mỹ Hồng nói với Hoàng Thiên. 

Hoàng Thiên thấy Trịnh Mỹ Hồng sốt ruột như vậy, trong lòng cảm thấy có chút áy náy. 

Dù sao cũng là vì Trịnh Mỹ Hồng giúp đỡ anh một tay, mới bắt Uông Ngân Long nhảy lầu chạy trốn, đến mức chọc cho Uông Hạc tức nước vỡ bờ. 

Cho nên Hoàng Thiên quyết định hôm nay cho dù thế nào đi nữa cũng phải đi tìm cho bằng được ba của Trịnh Mỹ Hồng. 

"Chúng ta ra ngoài trước đi" 

Hoàng Thiên nói với Trịnh Mỹ Hồng. 

Trịnh Mỹ Hồng gật đầu, đi theo Hoàng Thiên ra khỏi biệt thự. 

D2 

"Lã Việt, anh có số điện thoại của Uông Hạc không?" 

Hoàng Thiên lúc này mới hỏi Lã Việt. 

Lã Việt lắc đầu nói: "Cậu chủ Thiên. Tôi không quen Uông Hạc, cho nên càng không biết số điện thoại của ông ta." 

Hoàng Thiên gặp chút khó khăn, không biết có thể tìm ba của Trịnh Mỹ Hồng ở đâu? 

Ngay lúc Hoàng Thiên đang lo lắng, điện thoại di động của Trịnh Mỹ Hồng vang lên. 

Vừa nghe thấy chuông điện thoại, Trịnh Mỹ Hồng như phản xạ có điều kiện lấy điện thoại ra. 

Nhìn thấy điện thoại của ba mình gọi đến, Trịnh Mỹ Hồng vội vàng nhận máy. 

"Uông Hạc, ông đang làm cái quái gì vậy!" 

Trịnh Mỹ Hồng tức giận hét lên. 

"Ha Ha, cô Mỹ Hồng, trông cô thật hoảng nha! Sao thế, cô sợ tôi làm thịt 

ba cô à?" 

Giọng nói của Uông Hạc vang lên, cười đến mức hèn mọn, đắc thắng. 

"Uông Hạc tôi cảnh cáo ông, nếu ông động vào một sợi tóc của ba tôi, tôi sẽ lấy mạng ông!" 

 

Trịnh Mỹ Hồng tức giận nói. 

 

"Ha ha, một con đàn bà mà dám thốt ra lời ngông cuồng như vậy sao? Cho dù tội giết ba cô, cô có thể làm gì được tôi? Tôi nói, Hoàng Thiên ở cùng cô ư? Có Hoàng Thiên giúp cô. Cô liền không coi chú Uông này ra gì?" 

Uông Hạc cười bỉ ổi, lời nói tràn đầy vẻ khiêu khích. 

Trịnh Mỹ Hồng tức gần chết, nhưng trong lòng càng thêm lo lắng, ba cô sống chết không rõ, sao có thể nhàn rỗi ở đây ngồi nghe Uông Hạc uy hiếp đây? 

"Ông chắc chắn là biết Hoàng Thiên đã tới đây, cho nên mới sợ tới mức chạy trốn đúng không? Tên Uông kia, ông đúng là đồ rác rưởi!" 

Trịnh Mỹ Hồng nói. 

Một câu nói khiến Uông Hạc tức giận ngay lập tức. 

Đúng như lời Trịnh Mỹ Hồng nói, Uông Hạc sớm đã phải người để mắt tới Trịnh Mỹ Hồng, chỉ đợi Trịnh Mỹ Hồng tách ra khỏi Hoàng Thiên, bọn chúng sẽ bắt liền Trịnh Mỹ Hồng. 

Nhưng Trịnh Mỹ Hồng vẫn luôn ở cùng Hoàng Thiên, hai người vẫn cùng nhau đi dạo ven sông, đám người do Uông Hạc phải tới vốn không có cơ hội để ra tay. 

Nếu nói ra tay với Trịnh Mỹ Hồng trước mặt Hoàng Thiên, đám người của Uông Hạc không có lá gan đó, bọn họ đều biết sự lợi hại của Hoàng Thiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK