Hoàng Thiên rất điềm tĩnh mà nói, anh vừa nói, vừa vung nắm đấm đánh vào mặt của Tân Cương.
Bốp bốp bốp bốp...
Sau hơn chục cú đấm, gương mặt của Tân Cương đã biến dạng rồi, chiếc mũi cũng lệch qua một bên, răng cửa cũng rớt xuống, mặt mũi bầm dập, không còn dáng vẻ của con nhà người ta nữa.
“Mẹ nó, khốn kiếp...” Tân Cương cũng không biết nói điều gì mới đúng nữa, phun ra ngụm máu, bị đánh đến đầu óc choáng váng, cũng sắp tức điên lên rồi.
Điều bất lực nhất là, bị Hoàng Thiên khống chế đến ngoan ngoãn rồi, đến cơ hội đổi tay cũng không có, Hoàng Thiên giày vò anh ta, giống như đang chơi đùa với một người bạn nhỏ trong nhà trẻ vậy.
Nhìn thấy một cảnh tượng này, cả nhà Kiều Ngọc ai cũng sững người, quả thật không dám tin tưởng một màn này ở trước mắt.
Tân Lão Hổ tiếng tăm lừng lẫy, vậy mà cũng có ngày bị đánh đến thê thảm?
Còn là dưới tình huống một đánh một, nếu như không tận mắt nhìn thấy, ai mà tin
được chứ?
“Quỳ xuống”
Hoàng Thiên lại đánh một cú đấm mạnh vào mặt của Tân Cương.
Tân Cương làm sao có thể quỳ xuống được?
Đây nếu như quỳ xuống rồi, sau này cũng không còn lăn lộn được nữa.
“Con mẹ mày! Thằng nhóc, mày từ đầu đến hả? Có dám nói ra tên họ không?”
Tân Cương khôi phục lại dáng vẻ bình thường, hung tợn mà trừng mắt nhìn Hoàng Thiên, đây không chỉ ra oai với Hoàng Thiên, mà còn muốn tìm lại mặt mũi.
Nhưng mà anh ta đã sai rồi, có loại người xấu nào mà Hoàng Thiên chưa gặp qua
chứ?
Làm sao có thể bị vẻ mặt này của anh ta dọa được chứ?
Bốp! Lại thêm một cú đấm mạnh giáng xuống, nặng nề mà đấm vào cằm dưới của Tân Cương, một đấm này của Hoàng Thiên dùng lực rất lớn, trực tiếp đánh gãy bốn chiếc răng lớn của Tân Cương.
Phụt...
Sau khi Tần Cương kêu thảm lên một tiếng, lại phun ra một ngụm máu, bên trong còn mang theo những chiếc răng hàm lớn.
Kiều Quốc Cường nhìn thấy vậy, đã căng thẳng đến bàn tay cũng đổ mồ hôi, suýt nữa bị dọa đến ngất đi.
Trong lòng ông ấy nghĩ rằng tiêu rồi tiêu rồi, lần này đã gây ra tội lớn tày trời rồi.
Tần Cương bị đánh thảm đến như vậy, chuyện này có thể để yên sao?
Chắc chắn sẽ có một cuộc báo thù điên cuồng.
Đến lúc đó đừng nói đến gia đình của ông ấy, đến Hoàng Thiên cũng sẽ bị giết chết đấy.
Tâm trạng của Kiều Ngọc cũng gần như vậy, cô ấy biết tuy rằng Hoàng Thiên ở vùng biên giới phía Bắc là một người mạnh mẽ oai phong, nhưng mà, nơi đây là một thịt rấn, là nơi bị quyền lực của Tân Cương bao trùm, đàn em của Tân Cương có đến mấy chục người, hơn nữa đều là những tên côn đồ lưu manh lòng dạ độc ác, Hoàng Thiên muốn rời khỏi thị trấn này, chỉ sợ là một việc khó.
Suy cho cùng Hoàng Thiên là có lòng tốt giúp đỡ gia đình của cô ấy, cô ấy làm sao có thể không lo lắng cho Hoàng Thiên chứ?
Hơn nữa Hoàng Thiên còn là người có ơn cứu mạng của cô ấy và cha cô ấy, nếu như bởi vì chuyện này mà bị Tân Cương đánh chết rồi, cô ấy sẽ áy náy cả đời.
Nhưng mà cô ấy lại không dám đi qua khuyên, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn về phía Hoàng Thiên.
“Cậu Thiên à, công ơn to lớn của cậu cả đời này chúng tôi sẽ mãi ghi nhớ ở trong lòng! Nhưng mà, cậu mau chóng chạy đi, còn không chạy thì không còn kịp nữa đâu...” Sắc mặt của Kiều Quốc Cường đầy vẻ hoảng sợ mà đi qua, ỷ vào lá gan mà khuyên nhủ Hoàng Thiên.
Dù sao Tân Cương cũng ở nơi này, sau khi nghe thấy chắc chắn sẽ ghi thù ông.
Hiển nhiên như trong dự tính, bây giờ Tân Cương đã phát điên lên rồi, vừa thấy Kiều Quốc Cường còn dám khuyên Hoàng Thiên rời khỏi, anh ta thật sự không nhịn được nữa.
“Mẹ nó Kiều Quốc Cường! Nếu như ông dám thả tên đó chạy, tôi liền lấy mạng cả nhà ông đấy!”
Tân Cương gào thét lên.
Kiều Quốc Cương bị dọa đến toát cả mồ hôi lạnh, nhưng mà bây giờ ông ấy cũng không để ý nhiều đến vậy nữa, theo suy nghĩ của ông, Hoàng Thiên không hề biết sự lợi hại của Tân Cương đầu, nếu như đã biết, e là đã bị dọa chạy từ lâu rồi.
“Cậu Thiên à, cậu nghe tôi nói đi, tôi sẽ không gạt cậu đâu, mau chóng chạy đi, còn không chạy là không kịp nữa đâu, cậu chắc chắn sẽ bị bọn họ đánh chết đấy”.