Đối với Lã Việt mà nói, được làm việc cho Hoàng Thiên là một vinh dự rất lớn đối với anh.
Anh ta cũng vô cùng trung thành với Hoàng Thiên, chỉ cần Hoàng Thiên có lệnh, anh ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất có thể để tới đó.
Và tất nhiên, từ sau khi đi theo Hoàng Thiên, Lã Việt cũng coi như là có một cuộc sống vô cùng huy hoàng, danh tiếng không chỉ nổi như cồn trong khắp cả tỉnh, cùng với đó cũng đã đạt được sự phú quý giàu sang mà trước đây anh ta chưa từng bao giờ dám tưởng tượng đến.
Hoàng Thiên ngồi yên trong xe không nhúc nhích, tuy rằng Tần Thiên Hổ và hai tên còn lại đều bị thương ở tay, nhưng chân thì vẫn lành lặn, hơn nữa phía sau xe vẫn còn có hai tên thuộc hạ của Tần Thiên Hổ, nếu giờ bọn họ mà chạy ra khỏi xe, một mình Hoàng Thiên chưa chắc là có thể khống chế được năm tên côn đồ này.
Trong trường hợp có người bỏ chạy thành công, đem tin tức truyền đi cho Đường Vạn Hải biết thì sẽ đánh rắn động cỏ mất.
Vì vậy, Hoàng Thiên vẫn là quyết định ngồi yên trong xe đợi cho đến khi Lã Việt đến thì hẵng đi vào khách sạn Thiên Duyệt.
Sau khi châm một điếu thuốc trong xe, Hoàng Thiên hút vài ngụm, nghĩ đến việc hai ông chú cháu Đường Vạn Hải và Đường Doãn Hạo có thể chơi trò bỉ ổi như thế này, ánh mắt của anh ngập tràn tia lạnh lẽo.
Chưa hết một điếu thuốc thì Lã Việt đã đem người đến rồi.
Nói ra cũng thật trùng hợp, Lã Việt và một vài tên thuộc hạ của mình cũng đang ngồi ăn khuya ở gần đó, nên bọn họ đến vô cùng nhanh.
Sau khi nhìn thấy xe của Hoàng Thiên, Lã Việt và những người khác dừng xe lại bên cạnh.
Mười mấy người vây quanh xe và chào hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên mở cửa kính xe xuống, khi đám người Lã Việt nhìn thấy Tần Thiên Hổ và hai tên còn lại cũng đang ngồi trong xe thì lập tức ngây người ra.
"Ngài Thiên, chuyện này là như thế nào vậy ạ?"
Lã Việt nhìn ba người Tần Thiên Hổ trên bả vai tràn đầy vết máu. Một bộ dạng ngờ nghệch.
"Trước hết đừng hỏi gì cả, sau xe còn hai tên nữa, lôi bọn chúng ra và đi vào khách sạn Thiên Duyệt."
Hoàng Thiên chỉ tay vào hai chiếc xe nằm ở phía sau.
Một trong những tên thuộc hạ của Tần Thiên Hổ đang ngồi trong cái xe chở bánh mì, còn có một tên ngồi trong một chiếc xe màu đen khác, cũng chính là chiếc xe đã tông vào chân của Hoàng Thiên.
Lã Việt không dám hỏi gì thêm, để thuộc hạ đi tóm hai tên đang ngồi ở hai chiếc xe phía sau ra.
Hai tên đó vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, vừa muốn phản kháng lại thì đã bị đánh cho tơi tả, khiến cả hai đều thành thật hơn một chút rồi.
Hoàng Thiên khó khăn sại từng bước lớn đi vào khách sạn Thiên Duyệt.
Lã Việt lôi theo Tần Thiên Hổ năm người bọn họ đi theo sau lưng Hoàng Thiên. Khi nhìn thấy chân Hoàng Thiên bước đi có vẻ khác lạ, Lã Việt cũng có chút lo lắng cho anh.
"Ngài Thiên, chân của anh......."
"Là bị mấy tên cặn bã này lái xe tông vào."
Hoàng Thiên trầm giọng nói.
"Cái gì?"
Lã Việt vừa nghe xong liền bùng nổ, quét mắt qua Tần Thiên Hổ năm người bọn họ.
Tần Thiên Hổ đám người bọn họ nháy mắt rùng mình một cái, bọn họ làm sao có thể không cảm nhận ra được, Lã Việt chắc chắn cũng là một tên vô cùng tàn nhẫn.
Sau khi đi vào khách sạn, Hoàng Thiên mở một căn phòng bao rất lớn và bước
vào.
"Tụi bây đều lăn vào trong hết cho tao!"
Lã Việt hét lên với đám người Tần Thiên Hổ.
Tần Thiên Hổ bọn họ bị dọa cho sợ sắp đái ra cả quần rồi, trong lòng phiền
muộn không ít, bảy trăm triệu VNĐ tiền mặt đó vẫn còn đang nằm trong xe của Hoàng Thiên, hắn xác định là không lấy lại được rồi.
Không những không lấy được tiền, hắn ta còn bị đánh cho gãy cả xương mũi, cánh tay cũng bị đâm vào mấy nhát, thế này cũng thật là quá thảm đi.
Nhìn thấy đám người Tần Thiên Hổ đã tiến vào trong, Lã Việt dẫn theo đám người còn lại cũng theo vào trong và đóng cửa lại.
"Đánh một trận cho tao"
Lã Việt ra lệnh cho thuộc hạ của mình.
Tên Tần Thiên Hổ này cũng thật là quá thảm, bị đám người của Lã Việt đánh cho một trận nhừ tử, suýt chút nữa là đi toi cả nửa cái mạng.
Đám người tay sai của hắn ta cũng không có kết quả gì tốt hơn, họ cũng bị đánh cho một trận thậm tệ.
"Ngài Thiên, tôi đã nghe theo lời của ngài rồi, ngài đừng đánh tôi nữa mà"
Tần Thiên Hổ ngồi xổm trong góc ôm chặt đầu của mình, đáng thương cầu xin Hoàng Thiên tha mạng.
Hoàng Thiên nhìn tên cặn bã này, thật sự là không nói nên lời.
"Câm mồm cho tao, ở trong góc đó mà quỳ đi"
Hoàng Thiên hét lên.
"Vâng vâng vâng......"
Tần Thiên Hổ sợ tới mức không dám hú hé một lời. Trước đây hắn ta luôn cho rằng mình rất trâu bò, rất lợi hại, nhưng hôm nay khi hắn ta đến thành phố Bắc Ninh này thì mới biết thế nào là nồi thế nào là sắt thép.
Không qua bao lâu sau thì di động của Tần Thiên Hổ lại vang lên lần nữa.