Hoàng Thiên lúc này lạnh lùng nói.
"Ha ha ha! Được thôi, tao sẽ cho mày mở mang tầm mắt nhìn thấy được thủ đoạn của tao, Hoàng Thiên, nếu mày đã không biết thời thế, thì cũng đừng trách cậu chủ tao đây ra tay độc ác, thứ mà tao muốn có được, từ trước đến nay chưa có thứ gì là chưa lấy được hết, cáo từ nha."
Đường Doãn Hạo đắc thắng cười nói, sau khi uy hiếp Hoàng Thiên, hắn ta
chuẩn bị đưa bạn gái lên xe.
"Anh ơi, anh còn chưa trút giận cho em? Hai mụ đàn bà này đánh người ta đó
anh, anh đập hai mụ đàn bà đó lại cho em đi!"
Nhạc Mi chỉ vào Lưu Nguyệt Hoa An và Fini, miệng mồm không sạch, kêu Đường Doãn Hạo ra tay giúp cô ta.
Đường Doãn Hạo nhìn Lưu Nguyệt Hoa và Fini một cách thèm thuồng, hắn ta không muốn làm gì với những mỹ nữ như vậy, hơn nữa hắn ta đã có ý định sau khi hạ gục Hoàng Thiên thì sẽ bắt mỹ nữ bên cạnh Hoàng Thiên cho riêng mình.
"Ha ha, thôi bỏ đi em, bọn họ là phụ nữ, anh không có thói quen đánh phụ nữ"
Đường Doãn Hạo cười nói với Nhạc Mi.
"Không chịu đâu, cục tức này người ta nuốt không trôi"
Nhạc Mi nũng nịu, bám lấy Đường Doãn Hạo, nhờ hắn ta giúp đỡ.
"Được rồi, đừng lộn xộn nữa, cùng anh trở về."
Sắc mặt Đường Doãn Hạo trầm xuống, lộ ra vẻ uy nghiêm.
Nhạc Mi thật sự không dám làm Đường Doãn Hạo tức giận, cô ta không dám xúc phạm một người đàn ông giàu có như vậy.
Hai người định lên chiếc xe Bentley, nhưng Hoàng Thiên đột nhiên lên tiếng.
"Tao cho mày đi chưa?"
Nói một câu, Đường Doãn Hạo và Nhạc Mi đều ngẩn ra một lúc, dừng lại tại
chồ.
"Ha ha. Làm sao vậy, mày sợ rồi hả? Nếu mày sợ, thì nhanh chóng đồng ý yêu cầu của tao đi."
Đường Doãn Hạo cười nói với Hoàng Thiên.
"Mày có năng lực thì có thể tùy ý phát huy, nhưng hôm nay ở trước mặt tạo ra
oai, tao sẽ cho mày bài học nhớ đời"
Hoàng Thiên lạnh lùng cười một cái bước đến trước mặt Đường Doãn Hạo.
Đường Doãn Hạo đột nhiên cảm thấy một luồng khí ớn lạnh lướt qua xương sống của hắn ta, Hoàng Thiên tiến lại gần hắn ta, làm cho hắn ta mồ hôi lạnh đầm địa và lỗ chân lông đều dựng đứng cả lên.
Cảm giác này rất đặc biệt, hắn ta chưa từng gặp qua ai có khí chất mạnh mẽ
như thế này.
Ngay lập tức, Đường Doãn Hạo không còn dám xem thường Hoàng Thiên nữa, hắn ta theo bản năng có một loại cảm giác sợ hãi đối với Hoàng Thiên,
không tự chủ được mà lui về phía sau hai bước.
NA
Lưng sau đã kề sát vào thân xe, Đường Doãn Hạo bây giờ đã không còn đường để lùi xuống tiếp nữa.
"Ý của mày là gì hả?"
Đường Doãn Hạo cố tỏ ra bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên hỏi.
"Để cho mày tăng cường trí nhớ Tos."
Hoàng Thiên thản nhiên nói.
Lời nói này không thể nào rõ ràng hơn được nữa, Đường Doãn Hạo trong lòng đương nhiên càng rõ ràng hơn ý của Hoàng Thiên chính là chuẩn bị cho hắn ta bầm dập một trận, để hắn ta tăng cường trí nhớ một chút mà.
Làm sao hắn ta có thể trơ mắt ra để bị đánh chứ? Đem theo cả chục người mà đến, tất cả đều là những tên côn đồ, cận vệ của hắn ta.
"Đều qua đây hết cho tao!"
Đường Doãn Hạo Vỗ tay ra hiệu cho tất cả mười mấy tên vệ sĩ đó đi tới.
Nhạc Mi nhìn thấy sắp xảy ra chuyện không hay, cô ta cũng nhanh chóng kêu lên những tên vệ sĩ mà trước đó cô ta đã dẫn theo, để bọn họ cũng lên gia nhập vào.
Mười mấy tên vệ sĩ bao vây lấy Hoàng Thiên, đem anh kẹp ở giữa vòng tròn.
Lưu Nguyệt Hoa vừa nhìn đã vô cùng tức giận, Đường Doãn Hạo và Nhạc Mi thực sự coi bản thân mình là trùm xã hội đen rồi à!
Còn dám ý đồng hiếp yếu, thật là quá lỗ mãng.
"Cậu chủ, có cần tôi gọi điện kêu người qua không?"
Lưu Nguyệt Hoa hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên hờ hững cười mỉa một cái, anh ta nếu thật sự muốn gọi điện thoại kêu người thì chỉ cần mấy giây là có thể kêu lên hàng trăm người.
Chỉ mỗi mấy tên mà Đường Doãn Hạo mang theo thì có là gì đâu chứ hả?
Chỉ là Hoàng Thiên cảm thấy thật không cần thiết. Đối phó với Đường Doãn Hạo và mấy tên vệ sĩ bèo bọt này, một mình Hoàng Thiên thôi là đã đủ lắm rồi.
"Không cần thiết, bọn họ không xứng đáng để chúng ta tiếp thêm sức lực gọi người đến"
Hoàng Thiên xua tay.
Lưu Nguyệt Hoa cũng đành thôi vậy. Nhưng cô cũng không khỏi lo cho Hoàng Thiên mà đổ mồ hôi hột.