Cái lão già khọm Đường Quốc Long này, làm sao có thể đỡ được sự hành hạ như vậy? Cũng sắp tan ra thành từng mảnh rồi.
Ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ trông như muốn giết người của Hoàng Thiên Đường Quốc Long cuối cùng cũng hoàn toàn hoảng sợ.
"Cậu Thiên, giữa chúng ta đã có hiểu lầm, cậu chớ kích động, người phụ nữ của cậu vẫn đang ở trong tay tôi, cậu không thể giết tôi được, nếu không người phụ nữ của cậu coi như.."
Rắc rắc!
Không đợi Đường Quốc Long nói xong, Hoàng Thiên đã đá một cước vào sống mũi của lão già này.
Lập tức sống mũi của Đường Quốc Long gãy mất, phát ra một âm thanh giòn giã.
"Lão già. Con mẹ ông còn dám uy hiếp tôi sao?" Hoàng Thiên tức giận quát. Mặt Đường Quốc Long bê bết máu, thảm thiết tới cỡ nào.
Sau khi bị Hoàng Thiên đá một cước không nhẹ, trái tim Đường Quốc Long như nguội lạnh, ở đây ông ta không có người giúp đỡ nào, bản thân ông ta biết rất rõ.
"Cậu Thiên, tôi không uy hiếp cậu nữa. Cậu tha cho tôi một mạng được không?"
Đường Quốc Long chịu thua một cách không có tiền đồ, còn suýt khóc lóc than thở.
Hoàng Thiên thấy thế, càng thêm tức giận.
Lão già chết tiệt này thật không biết xấu hổ, bây giờ còn muốn cầu xin tha thứ sao?
"Lão già khốn kiếp, tôi hỏi ông lần cuối, Phan Thanh Linh đang ở đâu? Mẹ kiếp nếu ông dám làm trễ nãi lần nữa, tôi sẽ khiến cho ông sống không bằng chết!"
Hoàng Thiên nghiêm nghị hét lên.
Đường Quốc Long hoàn toàn sợ hãi, ông ta biết Hoàng Thiên không hề hù doạ, mà thật sự là muốn giết ông ta.
Hơn nữa giết ông ta ở đây cũng không có chút vấn đề gì, ông ta có chết cũng không biết chết như thế nào.
“Được rồi, được rồi, cậu Thiên. Cậu bình tĩnh, bình tĩnh một chút” Đường Quốc Long liên tục xua tay.
“Bốp bốp!”
Hoàng Thiên hung hăng tát Đường Quốc Long hai cái bạt tai: "Bình tĩnh bà mày! Mau nói!".
"Được, để tôi nói, để tôi nói. Phan Thanh Linh không có ở đây, cô ta cách đây rất xa."
Đường Quốc Long căng thẳng không biết nên nói gì mới tốt, nói năng càng thêm lộn xộn.
"Lão độc tử này, ông ta sẽ không nói ra"
Hoàng Thiên thật sự bốc hoả tới cực điểm. Nói xong liền đưa tay về phía Vũ Thanh.
Vũ Thanh hiểu ý lấy ra một con dao găm, đưa cho Hoàng Thiên.
Nhìn thấy con dao sáng loáng, Đường Quốc Long bị doạ sợ đến mức trợn tròn hai mắt, suýt ngất đi.
Nhưng ông ta cũng biết được rằng không thể ngất được, nếu ngất đi nói không chừng Hoàng Thiên liền muốn giết ông ta.
"Tha mạng cho tôi, cậu Thiên, chuyện gì cũng phải từ từ nói, giết tôi rồi thì cậu cũng sẽ không tìm ra được Phan Thanh Linh đâu."
Đường Quốc Long run rẩy nói.
“Phốc!”. Hoàng Thiên đâm một nhát vào bả vai của Đường Quốc Long. "Ach a!"
Cơ thể già nua của Đường Quốc Long đâu có thể chịu đựng được? Đau đến mức kêu la thảm thiết.
"Tôi sẽ không giết ông, nhưng tôi có thể đâm ông từng nhát!" Hoàng Thiên tức giận nói, lại đâm tiếp nhất thứ hai.
Áo quần của Đường Quốc Long đều bị nhuộm máu, đau đớn kêu la liên tục. Quả thật đau đến không muốn sống nữa.
Ông ta cũng nhìn ra được, nếu không mau nói ra những lời có ích, Hoàng Thiên sẽ còn đâm ông ta.
"Đừng đâm nữa cậu Thiên, bây giờ tôi dẫn cậu đi tìm Phan Thanh Linh được không?"
Đường Quốc Long quỳ xuống. Kêu khóc cầu xin Hoàng Thiên tha thứ.
Nhìn thấy cảnh này, hơn một trăm cô gái trẻ có mặt ở đây đều há hốc mồm kinh ngạc.
Ác mộng trong lòng bọn họ bấy lâu nay, Quốc Vương bệ hạ cao cao tại thượng lại bị trừng trị thành con chó như vậy?
Tất cả những người phụ nữ đều cực kỳ sùng bái Hoàng Thiên, cũng vô cùng cảm kích. Bọn họ cảm thấy Hoàng Thiên thật sự có thể thả tự do, báo thù máu hận cho người dân của họ.
"Giết ông ta! Cậu Thiên, xin hãy giết ông ta để cho chúng tôi được báo thù!"
"Đúng vậy anh Thiên, giết chết lão già này đi. Ông ta đã hại khổ chúng tôi."