Uông Hạc ở bên cạnh mắng chửi, ông già này rất lo lắng.
Nếu hôm nay mà không giải quyết được Hoàng Thiên thì hậu quả sẽ rất phiền phức, nhà họ Uông đừng nghĩ sẽ yên ổn, Hoàng Thiên sẽ phát động trả thù điên cuồng.
Cho nên Hoàng Thiên nhất định phải chết ở đây, bằng mọi giá phải khiến Hoàng Thiên chết ở đây.
Trong lòng ông ta tự nhủ, lúc này ông ta lao lên cùng thuộc hạ đối phó Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên thấy Uông Hạc tự mình ra sân thì không khỏi tức giận.
Tất cả mọi chuyện đều là do lão già này, Hoàng Thiên làm sao có thể tha cho ông ta.
“Chó già họ Uông, mày tìm chết!”
Hoàng Thiên tức giận quát lên, lao thẳng đến chỗ Uông Hạc.
Uông Hạc thấy thế thì cảm thấy không ổn, ông ta xông lên là vì muốn chiếm lợi, muốn thừa dị Hoàng Thiên không chú ý, ra tay từ phía sau.
Ông ta không ngờ Hoàng Thiên lại dứt khoát như thế, trực tiếp lao đến chỗ ông ta.
A
Ông ta vội vàng lùi về phía sau, để cho thuộc hạ ngăn cản Hoàng Thiên.
“Rầm rầm!”
Hai âm thanh trầm đục vang lên, Hoàng Thiên đã đá văng hai tên thuộc hạ của Uông Hạc, đã lao đến gần đến chỗ Uông Hạc.
“Mẹ nó, thật là một đứa khó chơi!”
Uông Hạc chửi ầm lên, vội vàng lùi về phía sau hơn mười mấy mét.
“Bụp!”
"Á!"
Trịnh Mỹ Hồng kêu lên một tiếng đau đớn, phía sau lưng cô bị gậy sắt đánh vào, suýt nữa thì nôn ra máu.
Hoàng Thiên thấy tình hình không ổn, vội vàng bảo vệ Trịnh Mỹ Hồng, tránh việc cô ta bị công kích một lần nữa.
Trịnh Mỹ Hồng có chút đứng không vững, cũng may là Hoàng Thiên đỡ lấy cô, cô không đến mức ngã xuống đất.
“Họ Chu, mày chết ở đây đi!”
Đột nhiên, một người đàn ông cường tráng vung cây gậy sắt lên đập về phía đầu Hoàng Thiên.
Tay trái Hoàng Thiên đỡ lấy Trịnh Mỹ Hồng, không thể mang theo Trịnh Mỹ Hồng cùng né tránh, vì vậy anh chỉ có thể vung gậy sắt lên đón lấy.
"Keng!"
tiếng kim loại va chạm nhau vang lên, bởi vì Hoàng Thiên cầm gậy bằng một tay, mà người đàn ông to lớn kia lại cầm gậy bằng hai tay, cho nên Hoàng Thiên vẫn ăn thiệt thòi.
Mặc dù như thế nhưng Hoàng Thiên vẫn đỡ được một gậy này.
“Mày đi chết đi!”
“Bụp!”
Lại thêm một tên gầy vung gậy đánh tới, tên này đã chui vào chỗ trống, thừa dịp Hoàng Thiên không thể di chuyển mà cầm gậy đập vào tay phải Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên lập tức rên lên một tiếng, đau đến mức gân xanh nổi đầy trán.
Tên gầy thấy đánh lên thành công thì vô cùng vui mừng, mấy chục người không thể giải quyết được Hoàng Thiên, thế mà gã ta lại đánh được Hoàng Thiên, chắc chắn Uông Hạc sẽ khen thưởng cho gã ta, thưởng cho gã ta thật phong phú.
“Ha ha, mày xong rồi Hoàng Thiên à!”
Người gầy điên cuồng cười ha ha, vung gậy đập về phía đầu Hoàng Thiên.
“Răng rắc!”
Hoàng Thiên chịu đựng cơn đau nhức ở cánh tay phải, dùng gậy sắt đập vào cánh tay phải của tên gầy.
"A ui!"
Ba ngón tay phải của tên gầy bị gãy, đau đến mức con hàng này phải kêu la thmar thiết, gậy sắt trong tay cũng rơi xuống đất.
Hoàng Thiên không chần chờ, bay lên đá vào ngực tên gầy.
Cả người tên gầy bị đá lùi lại năm, sáu mét, ngồi trên mặt đất không đứng dậy nổi.
Uông Hạc tức đến mức xếch mũi, nhiều người như vậy mà không xử lý được một tên Hoàng Thiên, đã thế người của ông ta lại còn bị thương.
“Tất cả dùng thêm sức cho tôi, ai giết chết được Hoàng Thiên, tôi thưởng cho mười bảy tỷ đồng!”
Uông Hạc hét lên.
Uông Ngân Long đang ngồi trên xe lăn, thằng nhóc này cũng không chụ im lặng, hét lên: “Các anh em xuất hết sức lực ra cho tôi, ai chơi chết Hoàng Thiên, tôi thưởng cho thêm mười bảy tỷ đồng!”