Mục lục
Chàng rể vô địch (Chàng rể đệ nhất) – Hoàng Thiên - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng Hoàng Thiên rất vui sướng, quả nhiên ông trời không triệt đường sống của ta. Trên mặt hồ này, vậy mà có một chiếc thuyền nhỏ lướt qua. 

Lúc này Hoàng Thiên đẩy Fini ra, sau đó đứng dậy. 

“Sao vậy anh Hoàng Thiên?” Fini xem ra vẫn còn chưa tỉnh táo lắm, có chút lưu 

luyến không muốn rời xa Hoàng Thiên. 

“Bên kia có một chiếc thuyền nhỏ, chúng ta được cứu rồi.” 

Hoàng Thiên chỉ về hướng con thuyền đang đến và nói lớn với Fini. 

Fini cũng phấn khởi hẳn, tuy rằng rất thích ôm Hoàng Thiên, nhưng quá lạnh, cô cũng muốn nhanh chóng rời khỏi đây, ít nhất cũng phải thay quần áo khô ráo rồi nói 

sau. 

Nhìn theo hướng Hoàng Thiên chỉ, Fini nhìn thoáng qua rồi vui vẻ nói: “Đúng thật rồi. Không biết chiếc thuyền này có thể đưa chúng ta rời khỏi đây không” 

Hoàng Thiên bắt đầu hô to về hướng chiếc thuyền kia, khoảng cách có chút xa, 

Hoàng Thiên thật sự lo lắng người bên kia không nghe được. 

Fini cũng cùng với Hoàng Thiên hô lên, hỗ tới hơn một phút. Cuối cùng, chiếc 

thuyền kia cũng chèo về phía họ. 

“Tốt quá anh Hoàng Thiên, chiếc thuyền này tới đây cứu chúng ta.” 

Fini vui mừng nhảy dựng lên, nhịn không được mà ôm lấy Hoàng Thiên một lần 

nữa. 

Hoàng Thiên cũng đã quen với tiết tấu này, nghĩ thầm, muốn ôm thì cứ ôm đi, dù gì cô ta cũng đã cứu anh hai lần, coi như là con nhân tình. 

Không bao lâu, chiếc thuyền nhỏ đã chèo tới chỗ Hoàng Thiên và Fini, chỗ hòn 

đảo nhỏ này. 

Hoàng Thiên nhìn chăm chú, thấy chiếc thuyền nhỏ này có mái che ở trên, trên 

mũi thuyền là một ông già, thoạt nhìn tuổi cũng không trẻ nữa, chắc cũng phải sáu bảy mươi tuổi. 

Ông lão cầm đèn lồng trên tay, có vẻ khá quen thuộc với địa hình nơi đây, biết trước mặt có một hòn đảo nhỏ nhô cao, thuyền không thể tới gần. 

“Mấy người là ai?” 

Ông già lớn tiếng hỏi Hoàng Thiên và Fini. 

“Ông ơi. Chúng tôi bị mắc kẹt ở đây, xin hãy giúp chúng tôi với.” 

Hoàng Thiên lễ phép nói với người lớn tuổi. 

Ông lão lại chèo thuyền đến gần Hoàng Thiên, nâng đèn lồng lên, cuối cùng nhìn thấy bộ dáng của Hoàng Thiên và Fini. 

Khi nhìn thấy Hoàng Thiên dẫn theo một cô gái nước ngoài. Ông lão rất ngạc nhiên, vì ông chỉ mới nhìn thấy người nước ngoài trên ti vi chứ chưa từng thấy tận 

mắt. 

“Chàng trai, sao cậu lại ở đây? Lại còn dẫn theo một cô gái nước ngoài. Cậu đến 

đây du lịch à?” 

Ông lão tò mò hỏi Hoàng Thiên. 

Hoàng Thiên nghe vậy có chút dở khóc dở cười, đi du lịch gì chứ, có người đến 

một nơi quỷ quái như vậy du lịch sao? 

“Xem như là vậy đi, nhưng chúng tôi đang gặp nguy hiểm, cho nên xin nhờ ông giúp đỡ, tôi chắc chắn sẽ hậu tạ”. 

Hoàng Thiên nói với ông lão. 

Ông lão gật đầu nói với Hoàng Thiên: “Vậy thì mau đưa VỢ của cậu lên thuyền đi, chắc lạnh lắm rồi hả?” 

Hoàng Thiên thấy ông lão này hiểu lầm, anh cũng không giải thích nhiều, quan trọng nhất chính là có thể rời khỏi đây. 

Fini nghe hiểu được hết, khi ông lão nói rằng cô ta là vợ của Hoàng Thiên, cô ta 

có chút ngượng ngùng. 

Nhưng cô ta cũng không giải thích gì, cùng với Hoàng Thiên lên thuyền của ông 

lão. 

“Chàng trai này, đưa vợ cậu vào khoang thuyền đi, vào bên trong tránh gió” 

Ông lão tốt bụng nói với Hoàng Thiên. 

“Cảm ơn nhiều.” 

Hoàng Thiên cảm ơn và kéo Fini vào trong khoang thuyền. 

Thực ra chỉ là một cái mái che nhỏ, chiếc thuyền này không lớn, cái mái che chỉ 

có thể chứa hai người trong đó. 

Nhìn nhìn dưới chân, có hai cái giỏ đựng cá, một giỏ thì đầy cá, một giỏ thì trống 

rỗng. 

Hoàng Thiên hiểu được, xem ra ông lão này là một người đánh cá, buổi tối còn 

phải đi đánh cá, xem ra cũng rất vất vả. 

Con thuyền rẽ qua mặt nước, đi về hướng tây. 

Hoàng Thiên và Fini đang ngồi trong khoang thuyền, trong lòng hai người đều cảm thấy an tâm hơn nhiều. 

Đặc biệt là Fini, cô ta không lo lắng gì cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK