Đùa gì thế?
Anh nói rằng anh phải giết Thượng Quan Anh Hùng, còn kêu chúng tôi đi vào trong thông báo, mẹ nó chứ, đúng là điên khùng.
Đổi thành ai gặp phải chuyện này chắc chắn cũng sẽ coi Trần Hùng như một kẻ loạn thần kinh mà xử lý, một trong hai nhân viên bảo vệ còn rút côn điện bên người ra.
Ý muốn của hắn ta rất rõ ràng, nếu Trần Hùng vẫn không chịu đi, hắn ta sẽ không khách sáo nữa.
“Anh cho rằng tôi đang nói đùa hả?”
Trần Hùng thở dài, giây tiếp theo, cả người anh liền biến mất khỏi tầm mắt của hai nhân viên bảo vệ.
Bọn họ giống như gặp ma, còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy sau gáy mình lạnh toát, chớp mắt hôn mê ngã quỵ xuống đất.
Sau đó, Trần Hùng cứ thế mà ngông nghênh đi vào biệt thự của Thượng Quan Anh Hùng.
Bên trong căn biệt chìm trong yên tĩnh, Trần Hùng đi một mạch về phía tòa nhà bên cạnh bể bơi.
Tốc độ của anh rất nhanh, cơ hồ tựa như một bóng ma đang lướt đi trong đêm tối.
Mặc dù lần này Trần Hùng nắm chắc một trăm phần trăm có thể giết chết được Thượng Quan Anh Hùng, nhưng anh cũng không muốn kéo dài thời gian, tránh đêm dài lắm mộng.
Suy cho cùng, toàn bộ tỉnh Minh Diệu này đều là địa bàn của Thượng Quan Anh Hùng, cũng chỉ có cao thủ siêu cấp như Trần Hùng mới có thể nhẹ nhàng đột nhập vào biệt thự, trực tiếp lấy được thủ cấp của ông ta, đổi thành người khác, điều này chắc chắn không thể thực hiện được.
Nếu gây ra quá nhiều động tĩnh, sợ rằng đến khi Trần Hùng muốn rời khỏi tỉnh Minh Diệu sẽ gặp nhiều phiền phức.
Đương nhiên anh không sợ mình không thể rời khỏi tỉnh Thanh, chỉ là không muốn vợ và con gái ở nhà đợi quá lâu.
Bùm!
Trên bầu trời đêm, đột nhiên có một tiếng súng lớn vang lên, giống như có ai đó vừa bắn một viên pháo bông lên trời.
Một viên đạn bắn về phía Trần Hùng, anh theo phản xạ cúi thấp đầu xuống, viên đạn sượt qua trán anh.
Viên đạn không làm Trần Hùng tổn thương một chút nào, thậm chí còn không tạo được chút dao động nào trong lòng anh.
Ngay từ đầu Trần Hùng đã đoán được chuyện này sẽ xảy ra, dù sao đây cũng là nơi ở của Thượng Quan Anh Hùng, một trong ba Tam Vương của nhà họ Trần, giấu vài tay súng bắn tỉa để có thể bảo vệ an toàn cho họ mọi thời điểm cũng không có gì là sai.
Trong lúc Trần Hùng né đạn, tay anh cũng đồng thời nhẹ nhàng chuyển động.
Một tia sáng bạc từ trong tay bắn ra, giống như một tia chớp lóe sáng đã được nén lại.
Trên nóc một tòa nhà cách Trần Hùng khoảng hai trăm mét, một cây kim bạc đâm vào chính giữa lông mày của tay súng bắn tỉa, xuyên qua ấn đường, bắn ra phía sau đầu, tay súng bắn tỉa chết ngay tại chỗ.
Đây là lần thứ hai sau khi trở về Vạn Hoa, Trần Hùng sử dụng phương pháp này để giết một tên đánh lén.
Lần trước là lúc ở tỉnh Tam Giang, Trần Hùng đã sử dụng cách tương tự xử lý Falcon, thuộc hạ của Minh Thành.
Phía trước, chớp mắt hơn chục bóng người xuất hiện, chặn đường Trần Hùng.
Những người này đều là vệ sĩ cao cấp canh giữ khu biệt thự, so với các cao thủ của nhà họ Viễn và nhà họ Kiều ở phía Nam, mỗi tên cao thủ ở đây đều mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Quan trọng hơn nữa, những cao thủ này không chỉ có sức chiến đấu mạnh mẽ, mà nhiều người trong số họ còn được trang bị vũ khí hạng nặng.
Thượng Quan Anh Hùng là một trong Tam Vương của nhà họ Trần, đây là nơi ở của ông ta, tất nhiên phòng thủ phải cực kỳ nghiêm ngặt.
Nói một câu khó nghe, dù có là một nhóm lính đánh thuê quy mô hơn mười người cố gắng đột nhập vào nơi này, cuối cùng cũng sẽ rơi vào kết cục bị xóa sổ hoàn toàn.
Nhưng... chỉ cần một mình Trần Hùng, đã đủ sức đánh bại rất nhiều lính đánh thuê, hơn nữa còn là những tên cao thủ hàng đầu trên thế giới.
“Anh là ai?”
Một tên vệ sĩ bên kia quát lên một tiếng: “Giơ tay lên quỳ trên mặt đất, nếu không chúng tôi sẽ bắn chết anh ngay tại chỗ.”