Trong nháy mắt, bầu không khí trong tiệm thuốc giống như thoáng cái liền cô đọng lại. Trương Chí Khanh sững sờ, chủ hiệu thuốc cũng ngây ra đi. Hai vị đứng đầu Trương Gia và toàn bộ bảo vệ đi xung quanh đều sững sờ.
Cái này, có phải là lỗ tai của họ có vấn đề không?
Những ông lớn cấp cao của Thành phố Bình Minh ở đây đột nhiên toàn bộ gọi Trần Hùng là anh Hùng. Mà hơn nữa nhìn mấy người họ ở trước mặt Trần Hùng dáng vẻ khúm núm. Giống như sét đánh lên não hai cha con nhà họ Trương.
“Đây là xảy ra chuyện gì, Trần Hùng này không phải là đứa ăn mày đến cửa nhà họ Lâm làm rể sao? sao lại?”
Trương Gia Bảo còn đang hết sức hoang mang thì Lý Chí ông chủ thế giới ngầm của Thành phố Bình Minh đã xoay người đến bên Trương Gia Bảo.
“Bang” đá một cước, tt liền bị Lí Chí cho một đạp nằm bò trên mặt đất.
“Mày lại còn nói ông vua của Thành phố Bình Minh là ăn mày, để anh ấy ăn cơm chó. Mẹ nó, mày rốt cuộc có mấy cái mạng?”
Trương Gia Bảo hoàn toàn choáng váng mà Trương Chí Khanh một bên càng sợ tới mức run lẩy bẩy. Ông ta phẫn nộ một chẩn đá vào người của Trương Gia Bảo: “Nghiệt tử, mày đây là muốn hại chết người nhà của Trương gia hả.”
Nói xong Trương Chí Khanh vội vàng chạy đến trước mặt Trần Hùng, phốc một tiếng quỳ gối trên mặt đất.
“Anh Hùng, là tôi đây có mắt không thấy thái sơn đắc tội anh. Xin anh, đại nhân đừng trách tội tiểu nhân, bỏ qua cho chúng tôi lần.”
Trần Hùng đứng dậy sau đó chỉ phía đoán người Đường Long một bên nói: “Bọn họ mới có tư cách gọi tôi là anh Hùng, ông không xứng.”
Trương Chí Khanh giống như rơi vào hố băng, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Mà bên kia trong miệng Trương Gia Bảo còn ngậm máu tươi, trên mặt của hắn càng tràn ngập nét mặt không thể tưởng tưởng nổi.
Chuyện này sao có thể? Có phải là nhầm lẫn rồi không, chuyện này không khoa học.
Trương Gia Bảo chỉ cảm thấy cả thế giới quan của mình đều bị phá vỡ.
Bất luận như thế nào, anh ta cũng sẽ không tin. Thân phận của thằng ăn mày, còn rể rác rưởi của chu gia đột nhiên là ông vua của Thành phố Bình Minh, là người thời gian trước đây được loan truyền xôn xao trong xã hội thương lưu Thành phố Bình Minh.
Nhưng mắt thấy là thật, ngay lập tức anh ta thấy một màn này không thể nào là giả.
Trương Gia Bảo đột nhiên nhớ đến một vài chuyện xảy ra ở Lâm gia trước kia. Đại Hưng Thịnh, Chiêu gọi thương hội trong thành phố, Ngân hàng Saccombank cho vay, thành lập Ngọc Thanh.
Sự việc liên tiếp quanh quẩn ở trong đầu của Trương Gia Bảo, Trương Gia Bảo nhất thời như rớt xuống hầm băng, Kì thục ngay từ đầu, những vị ông lớn Thành phố Bình Minh này đã lễ độ cung kính với Trần Hùng, chỉ là lúc đó Trương Gia Bảo và đám người nhà họ Chu đều cho rằng là trùng hợp mà thôi.
Lại không nghĩ rằng, Trần Hùng này vỗn dĩ lại là ông lớn. Nghĩ đến bản thân trước kia còn năn lần bảy lượt đối đầu với Trần Hùng, cả người Trương Gia Bảo đều mềm nhũn.
“Trần Hùng, xin lỗi, đều là lỗi của tôi, xin lỗi. Những chuyện trước kia đều là mắt chó tôi nhìn người thấp, đắc tội với anh, xin anh tha cho tôi lần này. Tôi dập đầu xin anh, xin anh.”
Trương Gia Bảo quỳ trên mặt đất, đầu đổ đầy mồ hôi quỳ lạy với Trần Hùng, đỉnh đầu đụng vào mặt đất phát ra tiếng “bang, bang, bang”. máu tươi chảy xuống đất.
Trên mặt Trần Hùng không có chút xíu biểu cảm nào, giọng điệu cũng âm trầm như nước.
“Thuốc của đơn thuốc trên lấy hết về cho tôi. Ngoài ra sen vàng bảy cánh, tôi cho nhà thuốc Thiên Dược các ngươi thời gian một ngày tìm ra nó ở đâu.
Tìm đến đây, ân oán của tôi và Thiên Dược trước đây xóa bỏ toàn bộ. Còn tìm không ra thì từ nay về sau Thiên Dược biến mất khỏi thế giới này,”
Cả ngày Trần Hùng lái xe bôn ba ở trong các chợ dược liệu lớn ở tỉnh Tam giang tìm kiếm sen vàng bảy cánh. Nhưng loại dược liệu này thật sự là đồ vật quá quý hiếm. Thậm chí rất nhiều nhà buôn căn bản cũng chưa nghe qua sự tồn tại của vị thuốc này. Cho dù điện Đức Hoàng bên kia phát động tất cả lực lượng của điện Đức Hoàng tìm kiếm hay thế lực phân bố toàn bộ trên thế giới trong khoảng thời gian ngắn cũng không tìm được tung tích của sen vàng bảy cánh này.