Lý do Trần Hùng ra tay với bọn họ, thật ra chính là muốn nhắc nhở bọn họ, nói với bọn họ, Trần Hùng bảo bọn họ quay video lại không phải là chuyện đùa.
Tuy nhiên, lúc này Dương Thuyết Hải vậy mà lại hoàn thành chuyện không thể hoàn thành được này, quả thật khiến người ta vô cùng ngạc nhiên.
“Đưa tôi xem.”
Trần Hùng cầm điện thoại của Dương Thuyết Hải, quả nhiên, trong đó có quay lại đoạn video tầm ba mươi giây, chính là sau khi bọn họ tiến vào trong bụi cỏ, khi nhóm người đối diện xuất hiện.
Mà đoạn Trần Hùng và Đường Gia Huy ra tay cũng được quay lại.
Chỉ là hình ảnh không ra làm sao cả, cho dù là quay chậm, cũng không thể nhìn rõ rốt cuộc vừa rồi Trần Hùng ra tay thế nào.
“Bên phía Thiết Diện, tôi đã bảo cậu ta chuẩn bị một điện thoại di động với độ nét cực cao và các chức năng chụp ảnh riêng, đến lúc đó sẽ phát cho các cậu.”
Nói xong, Trần Hùng trả điện thoại cho Dương Thuyết Hải, hỏi: “Sao cậu quay được vậy?”
Dương Thuyết Hải cười ha ha, trả lời: “Thật ra anh Hùng, điều này cũng không hề khó, có liên quan đến nghề nghiệp trước đây của em.”
Trần Hùng ngẩn ra: “Trước đây cậu làm gì?”
“Tay săn ảnh.”
Sau đó, Trần Hùng gỡ bom ở hai xe phía sau ra, nối lại dây nổ phía trên, điều chỉnh thời gian, đặt ở bên cạnh nhóm người.
Hai chiếc xe tiếp tục đi sâu vào trong đường rừng, hai mươi giây sau, phía sau truyền đến một tiếng nổ lớn, hoàn toàn chìm trong biển lửa.
Đồng thời, nơi cách bọn họ gần mười km.
Trong một biệt thự ngoài ngoại ô, trên ban công tầng hai của một biệt thự.
Một người đàn ông mặc áo vải đen, trên mặt đeo chiếc mặt nạ sắt che gần hết mặt, thắt bím tóc dài phía sau đầu đứng ở đó, nhìn về phía rừng cây đung đưa ở xa.
Người này, chính là Thiết Diện, một trong mười tám đại tướng của Thiên Vương Điện, thậm chí đến cả Trần Hùng cũng chưa nhìn thấy mặt thật của anh ta.
Bên cạnh anh ta, còn có một người đàn ông người Mỹ mặc quần áo màu xanh, tên là Blanca, là chiến tướng số một dưới trướng Thiết Diện, đi theo anh ta gần mười năm rồi.
“Anh Thiết Diện, tại sao không đích thân đi đón điện chủ?”
Một lúc sau, hình như Blanca không chịu được sự im lặng nữa, hỏi.
Thiết Diện không hề trả lời, vẫn nhìn về phía rừng cây phía xa.
Thời tiết đêm nay có chút lạnh, có gió lạnh thổi qua, khiến rừng cây lay động, dương nanh múa vuốt.
“Anh Thiết Diện, chắc nhóm người điện chủ sắp đến rồi đúng không?”
“Anh nói xem bây giờ anh Nghiêm đang ở đâu, thật sự lo lắng cho anh ấy mà.”
Blanca vẫn luôn hỏi, nhưng Thiết Diện vẫn không trả lời, bầu không khí này, khiến Blanca có chút sởn tóc gáy.
“Blanca, cậu đi theo tôi bao nhiêu năm rồi?”
Một lúc lâu sau, cuối cùng Thiết Diện đã lên tiếng, giọng nói của anh ta có chút khàn khàn hơn nữa còn trầm thấp, giống như cổ họng anh ta bị thiêu đốt vậy.
Blanca ngẩn ra hai giây, không hiểu tại sao Thiết Diện đột nhiên hỏi như vậy: “Anh Thiết Diện, cái này...”
“Trả lời tôi.”
Mặc dù Blanca không rõ gương mặt dưới lớp mặt nạ của Thiết Diện, nhưng, anh ta có thể nhìn thấy tia lạnh ý trong ánh mắt anh ta.