“Mẹ, mẹ muốn hỏi gì thì cứ hỏi con đi.” Trần Hùng tiếp tục nói.
Lưu Ánh Nguyệt hít sâu một hơi, nói: “Trần Hùng, chúng ta vẫn luôn hiểu rõ con muốn làm gì, cũng biết con có mục tiêu riêng của bản thân con, nhưng Ngọc Ngân bây giờ đã có thai nữa rồi, nó rất lo lắng...”
“Mẹ.”
Lâm Ngọc Ngân bên cạnh ngắt lời Lưu Ánh Nguyệt, nói: “Ăn cơm đi mẹ.”
Lưu Ánh Nguyệt thở dài một tiếng, nói: “Trần Hùng, gia đình trước kia của con đã để lại cho con rất nhiều hồi ức xấu, chuyện này chúng ta có thể hiểu được. Nhưng mà mẹ cũng mong con có thể nhớ rằng, gia đình này mới là gia đình hiện tại của con.”
“Con biết rồi ạ.”
Giờ khắc này, trong lòng Trần Hùng cảm thấy rất xúc động.
Cho dù Lưu Ánh Nguyệt không nói, anh cũng biết mẹ vợ mình mong muốn điều gì.
Lúc anh ở phương Nam tắm máu chiến đấu, người trong nhà chắc chắn là vô cùng lo lắng, thậm chí đối với Lâm Ngọc Ngân mà nói, mỗi một phút mỗi một giây ruột gan đều như bị thiêu đốt.
Hơn nữa cả mẹ vợ Lưu Ánh Nguyệt và cha vợ Lâm Thanh Dũng của anh, chắc chắn cũng vô cùng lo lắng cho anh.
Lưu Ánh Nguyệt chính là muốn nói với anh rằng, hãy cẩn trọng lo cho chính mình khi ở bên ngoài, nói cho cùng thì anh vẫn còn một gia đình.
Không khí trên bàn ăn đột nhiên trở nên có chút ngại ngùng, Lạc Tiến ngó trái ngó phải, nói: “Dì ơi dì nấu cơm thật là ngon.”
Lưu Ánh Nguyệt cười nói: “Nếu ngon thì ăn thêm đi con.”
“Dạ, lâu lắm rồi mới được ăn một bữa cơm thơm ngon như vầy, dì ơi sau này lâu lâu con có thể đến đây ăn ké nữa không?”
Lưu Ánh Nguyệt cất tiếng cười sang sảng: “Khó kiếm được người nhìn ra tài năng nấu nướng của dì, đừng nói là lâu lâu, ghé mỗi ngày cũng được nữa.”
“Vâng.”
Lạc Tiến vỗ đét lên đùi mình một tiếng: “Vậy coi như hứa rồi nha.”
Trần Hùng trừng mắt liếc Lạc Tiến một cái, khinh bỉ nói: “Cút đi!”
Dám đến ăn chực cơm nhà mẹ vợ Trần Hùng tôi, Lạc Tiến cậu còn chút sĩ diện nào không.
Mọi người tiếp tục ăn cơm, lúc sau, Lưu Ánh Nguyệt kể cho Trần Hùng nghe, vài ngày trước Lâm Ngọc Ngân đã đến bệnh viện làm một số kiểm tra, hơn nữa kết quả cho thấy cô mang thai là...
Lưu Ánh Nguyệt mới nói được một nửa, đã bị Lâm Thanh Dũng bên cạnh gõ một chiếc đũa, nói: “Cái bà này thật là, nhiều chuyện như vậy làm gì chứ, những chuyện như vậy không phải nên để Ngọc Ngân tự mình nói với Trần Hùng hay sao?”
Ngày thường Lâm Thanh Dũng mà dám dùng giọng điệu này nói chuyện với Lưu Ánh Nguyệt, chắc hẳn bà ấy sẽ nổi trận lôi đình tại chỗ.
Nhưng lúc này, Lưu Ánh Nguyệt không những không nổi giận, mà lại còn cười cười, nói: “Đúng đúng đúng, những chuyện này, vẫn là Ngọc Ngân tự nói với Trần Hùng thì hay hơn.”
Trần Hùng ngẩn người, hoàn toàn mù mờ không hiểu cha mẹ vợ anh thế này rốt cuộc là có ý gì.
Anh nhìn về phía Lâm Ngọc Ngân bên kia, hỏi: “Bà xã, rốt cuộc là có chuyện gì vậy, có phải em đi bệnh viện kiểm tra ra là con trai hay không?”
Lâm Ngọc Ngân trừng mắt liếc Trần Hùng một cái, nói: “Mới hơn hai tháng, làm sao mà biết được, hơn nữa cái này cũng không được kiểm tra đâu, phạm pháp đó.”
“Vậy?”
“Anh ăn cơm đi, đừng có hỏi nữa.”
Lâm Ngọc Ngân đột nhiên hiện ra một chút thẹn thùng, Trần Hùng càng thêm hoang mang.
Cơm nước xong xuôi, Trần Hùng để Lạc Tiến chơi cùng với Lâm Thanh Thảo, sau đó gấp gáp kéo Lâm Ngọc Ngân vào trong phòng.
“Bà xã, mau nói cho anh biết, rốt cuộc là chuyện gì, mọi người cứ bí bí mật mật như vậy, anh không nhịn được.”
“Anh đoán xem.” Lâm Ngọc Ngân cười nhìn Trần Hùng, cố tình dây dưa.
Trần Hùng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không nghĩ ra được rốt cuộc là có chuyện gì, lại hỏi tiếp: “Bà xã, chắc không phải con của chúng ta có ba đầu sáu tay gì đó chứ?”
“Nói tầm bậy tầm bạ cái gì đó?”
Lâm Ngọc Ngân trừng mắt nhìn Trần Hùng, nói: “Hôm đó em đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói họ nghe ra được hai cái tim thai.”
“Cho nên lần này là sinh đôi!”