Cuối cùng Trần Kỳ Lâm đã vẽ xong bức tranh ở trước mặt, anh ta nhìn chằm chằm nội dung bức tranh, cười quái dị “Khà khà khà”.
Trên bức tranh, vẽ một con mèo và một con chuột, con mèo có hàm răng sắc nhọn, thoạt nhìn trông cực kỳ dữ tợn hung tàn, mà con chuột kia lại có sắc mặt hoảng sợ, trốn ở trong góc, dáng vẻ như đang run bắn lên.
“Khà khà... Trần Hùng... Trò chơi của anh và tôi chính thức bắt đầu.”
“Mèo bắt chuột, anh là con chuột... Còn tôi là con mèo...”
Lúc chạng vạng tối, Trần Hùng đến trang viên Phỉ Thúy.
Mấy ngày trước Nghiêm Hưng Đằng đã một lần nữa xử lý lại hết trang viên Phỉ Thúy, đồng thời vào nơi này ở. Đam Mỹ Hay
Trang viên rộng lớn có vẻ rất trống trải vắng vẻ, thậm chí đến chạng vạng tối, còn có thể làm cho người ta có cảm giác âm u.
Lúc trước cha của Nghiêm Hưng Đằng muốn tạo ra một tòa trang viên như vậy, thực ra chính là vì phục vụ cho sở thích của mình. Hơn nữa ông ấy cũng không có ý định thẳng thừng chuyển tới nơi này ở, chỉ thỉnh thoảng có thời gian nhàn rỗi thoải mái, sẽ dẫn theo người nhà mình đến nơi này ở một đợt, hun đúc tình cảm.
Mà bây giờ, biệt thự của nhà họ Nghiêm đã bị bán đấu giá ra ngoài từ lâu, Nghiêm Hưng Đằng, thứ nhất là không có chỗ ở chính thức, hai là có tình cảm đặc biệt đối với trang viên Phỉ Thúy này, cho nên liền chuyển thẳng vào đây.
“Một mình ở chỗ này, có quen không?”
Lúc Trần Hùng đến trang viên Phỉ Thúy, Nghiêm Hưng Đằng đang lau một hàng tượng gỗ điêu khắc trong hành lang, đó là một hàng tượng gỗ chạm khắc ngựa tốt phi nhanh, là kiệt tác đắc ý nhất của người cha Nghiêm Vân của anh ta.
“Không, trong lòng tôi, người nhà của tôi vĩnh viễn ở cùng tôi.” Nghiêm Hưng Đằng vừa lau tượng gỗ điêu khắc kia, vừa nói.
Trần Hùng theo bản năng nhìn xung quanh một phen, luôn cảm thấy sống lưng mình lạnh lẽo.
Anh ngồi xuống trên ghế bên cạnh, sau đó tự pha cho mình một tách trà: “Vừa rồi, Thẩm Dương Thạnh và Mạnh Nhất Hạ đều đã chết.”
“Cái gì?”
Trong lòng Nghiêm Hưng Đằng run lên, theo bản năng tay dừng động tác đang làm lại: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Bị Trần Kỳ Lâm phái người tới giết chết, tôi đã xem thường cậu ta rồi, cậu ta chính là một tên bị bệnh tâm thần.”
“Em trai cùng cha khác mẹ của anh?” Nghiêm Hưng Đằng kinh ngạc hỏi.
“Không sai.” Trần Hùng thở dài như nghẹn ngào: “Chỉ có điều đó cũng phù hợp với tác phong của cậu ta, hiện giờ bốn gia tộc lớn đã đi mất ba nhà rồi, cuối cùng chỉ còn lại một mình Nhậm Thiên Thanh, đến lúc đó, tôi sẽ giết chết Nhậm Thiên Thanh, thẳng thừng báo thù cho nhà họ Nghiêm của anh.”
“Ừm.”
Nghiêm Hưng Đằng gật đầu, nói một câu cảm ơn: “Tiếp theo đây, anh sẽ phải đối mặt với nhà họ Trần, tôi luôn cảm thấy trong lòng có chút không chắc chắn.”
“Ha ha.”
Trần Hùng cười cười, đứng lên: “Không cần phải lo lắng cho tôi, trong lòng tôi có chừng mực, đúng rồi, lần này tới tìm anh, ngoại trừ để nói cho anh chuyện của Mạnh Nhất Hạ và Thẩm Dương Thạnh ra, còn có một chuyện khác nữa.”
“Có chuyện gì vậy?” Nghiêm Hưng Đằng hỏi.
Trần Hùng trả lời: “Bốn gia tộc lớn ở tỉnh Đông Thành đã hoàn toàn bị chính thức niêm phong, trong số gia tộc bọn họ có một lượng tài sản lớn vốn thuộc về nhà họ Nghiêm các anh, tiếp theo đây sẽ tiến hành thanh lý những tài sản này, những gì vốn dĩ thuộc về nhà họ Nghiêm các anh, tôi sẽ trả lại cho anh không thiếu một xu.”