Lúc này trong đám người gần sát mình nhất, một người đàn ông trung niên với thân thể khỏe mạnh đứng dậy, trong tay anh ta như đang cầm dao.
Người này là Ông Dương, lúc trước ông ta đã giết chết Long Tiểu Đào với một nhát dao trong chiếc xe Mercedes – Benz.
Ông Dương đã đi theo Tống Văn Hồng gần ba mươi năm, từ khi ông ta chỉ là một thằng nhóc con đến khi làm việc với Tống Văn Hồng.
Mấy năm nay Tống Văn Hồng đối xử với ông Dương không tệ, coi ông ta là anh em, thế nên ông Dương vô cùng trung thành với Tống Văn Hồng.
Mà lần này Tống Văn Hồng vu oan, thế nên chắc chắn ông ta không nhịn được cơn tức này, vì thế lúc này anh ta kêu gọi cao thủ của nhà họ Tống, cùng lúc đó liên hệ với mấy người trung thành đến chết trong tay Long Ngũ, hi vọng có thể mượn sức mạnh của những người này để giết hết đám người Trần Hùng, báo thù cho nhà họ Tống.
Lúc này, không khí trong trang viên xơ xác tiêu điều, những người ở đó hoặc là trung thành với nhà họ Tống, hoặc là trung thành với Long Ngũ.
Mà Long Ngũ bị người của Hang Sói xử lý, đương nhiên những anh em cùng vào sống ra chết với Long Ngũ nhiều năm như thế cũng giận không nuốt trôi được, bọn họ sớm đã muốn giết Trần Hùng để báo thù cho đại ca mình, chỉ là vẫn chưa hành động.
Mà bây giờ có ông Dương đứng đầu rồi, thế nên những người này không do dự chút nào.
Đương nhiên là bọn họ không biết chuyện ông Dương tự tay giết chết Long Tiểu Đào, nếu không chỉ sợ là đám người này đã sớm đánh nhau với ông Dương rồi.
Lúc này ông Dương cầm một cái khăn tay, không ngừng lau chùi con dao trong tay mình, lưỡi dao đã được ông ta lau đến bóng loáng, tiếp sau đó chỉ đợi uống máu.
“Các anh em, nhà họ Tống bị lật đổ rồi, tôi biết trong lòng mọi người rất khó chịu, cũng rất mù mờ.”
“Tại sao nhà họ Tống to lớn như thế lại đột ngột bị lật đổ, tôi chỉ có thể nói cho mọi người biết, đối thủ chúng ta gặp phải vô cùng mạnh.”
“Thế nên, hành động tối nay, dù chúng ta có hoàn thành nhiệm vụ cũng không có được cái gì tốt, mục đích là báo thù cho ông Hồng và Long Ngũ.”
“Bên ông Hồng không ra ngoài được, mãi mãi không ra được, chúng ta không có khả năng đưa ông ta ra ngoài nhưng chúng ta có thể báo thù cho ông ta.”
Nói đến đây, ông Dương liếc mắt nhìn từng người một: “Tối nay, vì ông Hồng và Long Ngũ, chúng ta có thể mất mạng, bây giờ nếu mọi người muốn rời đi thì tôi sẽ không miễn cưỡng.”
Ánh mắt của hơn năm mươi ngươi đều tỏ vẻ đã quyết, một tên đàn ông vạm vỡ trong đó đứng dậy nói: “Anh Dương, đã đến lúc này rồi, nếu trong lòng các anh em sợ thì đã không tới từ lúc bắt đầu.”
“Mấy năm nay ông Thẩm đối xử với chúng ta như thế nào, trong lòng mọi người biết rõ, không có ông Tống Văn Hồng không có chúng ta của hôm nay, không cần nói gì nữa, giết thôi.”
“Đúng, giết!”
“Mấy người chúng ta không có Long Ngũ cũng đã chết bên đường từ lâu rồi, không cần nói gì nữa, hôm nay dù chúng ta có không thèm đếm xỉa đến cái mạng này nữa cũng phải báo thù này.”
“Anh Dương, nói đi, tiếp theo các anh em phải làm gì?”
Hơn năm mươi người không có chút sợ hãi nào, thực ra ông Dương đã sớm dự đoán tất cả, sở dĩ hỏi ra miệng là để mọi người hạ quyết tâm hoàn toàn thôi.
“Tên đó gọi là Trần Hùng, trong tay có một đám điên rất mạnh, chỉ cần tối nay chúng ta giết chết bọn chúng, sau đó đối phó với Trần Hùng và tập đoàn Ngọc Thanh đó sẽ dễ hơn nhiều.”
“Bây giờ địa điểm mà đám người đó đang ở tôi cũng nghe ngóng rõ ràng rồi, ở một nhà kho bên khu phía Bắc, chỗ đó là nhà kho trung chuyển của tập đoàn Ngọc Thanh, hôm nay chúng ta không chỉ phải giết chết lũ điên đó mà còn phải đốt nhà kho của bọn chúng.”
“Đợi sau khi làm xong chuyện này, chúng ta đến thẳng chung cư của Ngọc Thanh, giết hết Trần Hùng, vợ của anh ta cùng với tất cả nhân viên tập đoàn Ngọc Thanh.”
Đây đúng là một kế hoạch điên rồ.
Sự thực cũng là như thế, lúc này đám người ông Dương đã điên rồi, đã điên rồi thì đương nhiên bọn họ cái gì cũng dám làm.
“Được, mẹ nó, làm như thế đi.”