Buổi tối khoảng tám giờ, bên trong trang viên vẫn ít người như trước, rất nhiều người, đã bị đuổi đi.
Đường Gia Huy và Thiết Diện đã sớm mang theo người của Thiên Vương điện ở bên này đi phá hủy ba căn cứ của Bóng Đêm.
Mặt khác, Phật Ấn, Tàn và Gora dẫn theo những người tài giỏi còn lại của Thiên Vương điện, đi phá huỷ các cứ điểm khác của Bóng Đêm.
Tất cả mọi thứ đã được sắp xếp và chuẩn bị một cách cẩn thận, đêm nay, nhất định là một đêm định mệnh.
Thẩm Đại Lực và Lưu Trọng cùng năm người khác đi cùng với bọn người Thiết Diện, bọn họ đi trước nhằm mục đích, dùng điện thoại quay lại tất cả người Thiên Vương điện.
Trần Hùng, Huỳnh Khải và Thương Long vẫn ở trong trang viên này như cũ, ngày đêm phá hủy căn cứ điểm, bọn họ không cần phải làm gì, Thiên Vương đích thân ra tay.
Bọn họ phải xử lý trụ sở chính Bóng Đêm ở Thái Lan, hiện tại Dạ Tu La rất có thể đang ở trong trụ sở chính đấy.
Nhưng hiện tại vẫn chưa phải thời cơ thích hợp bởi vì bọn họ cần ở lại đây chỉ huy, chờ mọi thứ ổn định, sẽ tiếp tục tấn công trụ sở chính của tổ chức Bóng Đêm.
Sự việc phát triển đến giai đoạn này, đám người Trần Hùng cũng không có gì phải lo lắng Dạ Tu La sẽ nhận được tin tức mà chạy trốn.
Trận chiến với quy mô lớn lần này, sau khi phe Trần Hùng thông báo cho Dạ Tu La vị trí cụ thể, ngay lập tức sẽ tấn công vào khiến bọn họ không kịp xoay sở.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, bọn họ sẽ trở tay không kịp.
Chỉ e là, đêm nay Dạ Tu La sẽ không ngờ Trần Hùng tự nhiên điên cuồng như vậy, trực tiếp mang theo nhiều người tài giỏi của Thiên Vương điện để đối phó với bọn họ.
Lúc này, Nghiêm Vu Tu đang ở trong phòng ngủ, toàn thân Nghiêm Vu Tu từ trên xuống dưới quấn đầy vải trắng, cả người thoạt nhìn giống như xác ướp đang tựa vào đầu giường hút thuốc.
Bên cạnh còn có ba người Trần Hùng.
Trần Hùng đứng ở trước cửa sổ, nhìn mưa phùn bên ngoài vẫn không ngừng rơi, trên mặt cũng không bộc lộ cảm xúc gì.
"Đại ca, Tả Quang Đông vừa thông báo tình hình, các căn cứ điểm khác của Bóng Đêm ở Thái Lan, đã bị bọn họ tiêu diệt gần như hoàn toàn."
Ở phía sau, Huỳnh Khải vừa nhận được thông báo từ Tả Quang Đông thì lập tức thông báo lại cho Trần Hùng.
Trần Hùng không nói gì, Nghiêm Vu Tu nằm trên giường hừ lạnh một cái: "Bóng Đêm cũng có ngày như thế."
"Dạ Tu La dùng khoảng thời gian hai năm, phát triển Bóng Đêm đến ngày hôm nay đã thực sự bất thường rồi."
Huỳnh Khải nói, sau đó lại nhìn về phía Nghiêm Vu Tu, tức giận nói: "Cậu thật ngu ngốc, đã khiến cho ngũ đại thiên vương chúng ta xấu hổ."
Nghiêm Vu Tu theo bản năng định phản bác, nhưng lời nói vừa đến bên miệng, lại tự biết mình đuối lý, bản thân không thể phản bác.
Lúc này, Nghiêm Vu Tu thực sự là lật thuyền trong cống nước, sợ là chuyện này, sẽ trở thành khúc mắc của cả đời anh ta.
Buổi tối chín giờ, kể từ khi trận chiến bắt đầu đến hiện tại, đã gần ba giờ đồng hồ trôi qua.
Lúc này chuông điện thoại của Trần Hùng vang lên.
Trần Hùng cầm lấy điện thoại nói: "Nói."
Phía bên kia truyền đến giọng của Đường Gia Huy: "Đại ca, bốn căn cứ điểm của Bóng Đêm đã bị chúng tôi áp chế, nhưng chúng tôi không phát hiện ra sáu tướng của Bóng Đêm. Tiếp theo nên làm gì?"
Trần Hùng bình tĩnh trả lời: "Sáu tướng của Bóng Đêm không ở chỗ của cậu, vậy cậu hãy lập tức quay lại căn cứ điểm của Bóng Đêm ở Pattaya, người của Bóng Đêm chắc chắn ở đây. Phật Ấn có lẽ đang chiến đấu cùng bọn họ."
"Nếu cậu thắng được trận này, Phật Ấn cũng bắt được người, vậy cậu hãy cùng anh ta, đến Thung lũng Bạch Lưu, đúng mười hai giờ khuya, chúng ta tụ hợp lại tại Thung lũng Bạch Lưu."