Không chỉ U Minh và Cự Tượng, mà ngay cả Truy Phong cũng cảm thấy không thể tin được, bởi vì Trần Hùng vừa nãy rõ ràng đứng ngay sau Truy Phong, nếu anh ấy muốn đi tới bên phía công tắc, nhất định phải vượt qua U Minh và Cự Tượng.
Tuy nhiên sự thật là, U Minh và Cự Tượng đều không nhìn thấy rõ Trần Hùng rốt cuộc đã đi qua người bọn họ như thế nào, loại cảm giác này, giống như Trần Hùng biết được thuật chuyển dịch nhất thời trong truyền thuyết vậy.
“Truy Phong, chăm sóc Trần Binh, còn lại cứ giao cho tôi.”
Trần Hùng đơn giản đưa ra một mệnh lệnh, sau đó đi về phía Cự Tượng và U Minh.
Mỗi một bước tiến lên phía trước của Trần Hùng, U Minh và Cự Tượng đều có thể cảm giác được rõ ràng hơi thở áp chế càng lúc càng mạnh mẽ tỏa ra từ trên người Trần Hùng. Cuối cùng, khi Trần Hùng còn cách hai người bọn họ khoảng ba, bốn mét thì dừng lại, cả hai dường như cảm thấy như một quỷ thần cổ đại đang đứng trước mặt họ.
“Thật là một thế lực áp chế mạnh mẽ.”
Khí thế là thứ không thể nhìn thấy hoặc chạm vào, nhưng nó lại có thể khiến người ta thực sự cảm nhận được, giống như một người bình khi đối mặt với đồng nghiệp và sếp của mình, áp lực cảm nhận được hoàn toàn không giống nhau.
U Minh nắm chặt chiếc lưỡi liềm trong tay, còn Cự Tượng thì tích lực giữa hai nắm đấm, bọn họ đã nhận thấy Trần Hùng không hề đơn giản, tất cả đã dự định sẽ dùng cách thức mạnh nhất để đánh bại Trần Hùng trong thời gian ngắn nhất.
Những cao thủ chân chính, thường bại chỉ trong tích tắc, hơn nữa sự thất bại trong khoảnh khắc này, chính là địa ngục hoàng tuyền!
Phù phù...
Chỉ thấy một đường dư ảnh kéo ra từ phía sau U Minh, tốc độ nhanh như tia chớp, nắm lấy cây liềm trên tay, lập tức chém về phía Trần Hùng, như một tia sấm sét.
Và trong cùng thời gian mà U Minh ra tay, Cự Tượng cũng gầm lên một tiếng, chỉ thấy chân anh ta hung hãn đạp xuống mặt đất, mặt đất đầy sỏi lập tức bị anh ta đạp ra một cái hố lớn, ngay sau đó cả người anh ta cũng như pháo đạn bắn về phía Trần Hùng.
“Không tự lượng sức.”
Đôi mắt của Trần Hùng nheo lại, mặc dù động tác của U Minh nhanh như ma quỷ, nhưng trong mắt của Trần Hùng lại chậm chạp như rùa.
Anh né người sang một bên, trong chớp mắt tránh được lưỡi liềm này của U Minh, sau đó anh đi vòng quanh U Minh với một kỹ thuật cơ thể cực kỳ kỳ lạ.
Bùm...
Một tiếng va chạm trầm muộn vang lên, nắm đấm của Cự Tượng va vào nắm đấm của Trần Hùng trong hư không.
Sau khi va chạm, thân người to lớn của Cự Tượng bắt đầu không ngừng lùi lại phía sau, liên tục lùi bốn, năm bước mới dừng lại.
“Chuyện này làm sao có thể?”
Trong lòng Cự Tượng vô cùng bàng hoàng, anh ta hoàn toàn không dám tin tất cả những điều này là sự thật, nắm đấm vừa rồi, anh ta giống như bị đâm vào đầu xe lửa, sức mạnh to lớn đó khiến anh ta hoài nghi nhân sinh.
“Từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy, sức mạnh nào mạnh mẽ như vậy.”
Sở dĩ Cự Tượng được gọi là Cự Tượng là bởi vì anh ta vẫn luôn cho rằng sức mạnh của mình giống như một con voi lớn, không gì sánh bằng, đó là con át chủ bài lớn nhất trong tay anh ta.
Đến nỗi khi đối mặt với bất kỳ đối thủ nào, đều có niềm tin rằng chỉ cần một nắm đấm của mình có thể đánh tan kẻ thù.
Tuy nhiên, vào lúc này, sức mạnh đáng tự hào nhất của anh ta đã thực sự bị người khác đè bẹp, điều này chắc chắn đã giáng một đòn cực mạnh vào lòng tự tôn của Cự Tượng.
Cú đấm vừa rồi, Cự Tượng chắc chắn sử dụng 100% sức mạnh, bởi vì anh ta muốn dùng nắm đấm của mình, trực tiếp đánh bại Trần Hùng.
Nhưng kết cục là toàn lực ứng phó nghênh tiếp của anh ra lại được đối phương tùy ý đánh trả, sau khi va chạm, Cự Tượng đã bị đè bẹp.
Cự Tượng lùi lại phía sau bốn, năm bước, nhưng Trần Hùng lại không lùi lại bước nào, đồng thời sau khi buộc anh ta phải lùi lại, anh đã sớm chiến đấu với U Minh một lần nữa, tất cả một lượt, không có bất kỳ lực cản nào.
Loại cảm giác này giống như là Trần Hùng đang đấu tay đôi với U Minh, thuận tiện đánh lùi Cự Tượng, anh ta giống như người dư thừa.