Hai người con trai của ông ta đều là đồ điên, Trần Kỳ Lâm thì bày sự điên loạn của anh ta ra bên ngoài, có lẽ Trần Kỳ Lâm biến thành như vậy là do anh ta quá nhát gan, cho nên anh ta mới cố ý biến mình thành dáng vẻ như thế này, từ đó làm cho mọi người sợ hãi anh ta.
Nhưng mà sự điên loạn của Trần Hùng lại xuất phát từ trong tim anh, từ trong linh hồn anh. Bình thường anh rất bình tĩnh khi giải quyết mọi chuyện, nhưng một khi anh điên lên, vậy thì thực sự là mất hết tính người.
Chiếc thuyền quay đầu lại, hai cha con không nói thêm một lời nào mà quay đầu rời đi.
Mà Trần Hùng ở bên kia mạn thuyền vẫn đang đá xác của Nhậm Thiên Thanh lăn xuống sông Tùng Hà, sau đó được đám Truy Phong đưa về bờ.
Dọc đường đi, Trần Hùng không nói một câu nào. Cho dù là về đất liền gặp Nghiêm Hưng Đằng, anh vẫn không nói gì như trước.
“Người anh em!”
Nghiêm Hưng Đằng bước lên, muốn nói nhưng mà lại không biết phải nói tiếp như thế nào.
Nhưng mà lúc này, hốc mắt Nghiêm Hưng Đằng vẫn đang đỏ ửng, một là vì cuối cùng nhà họ Nghiêm anh ta cũng báo được thù, hai là vì Trần Hùng, người anh em Trần Hùng này đã làm cho anh ta quá nhiều, quá nhiều rồi, nhiều đến nỗi Nghiêm Hưng Đằng dùng cả đời này cũng khó mà báo đáp được.
Cuối cùng, Trần Hùng vỗ vai Nghiêm Hưng Đằng một cái rồi nói: “Tối nay mời tôi uống rượu đi, gọi cả Hiền Quyên nữa.”
“Ừm.” Nghiêm Hưng Đằng gật đầu một cái thật mạnh.
Mà Truy Phong ở phía sau cũng đi đến hỏi: “Môn chủ, bên nhà họ Trần quá điên cuồng rồi, Trần Kỳ Lâm đó công nhiên mà nuôi binh lính, còn thiếu chút nữa thì xung đột với Thanh Cảnh Môn rồi, có cần bọn tôi dẫn người đi thăm dò nhà họ Trần không?”
Trần Hùng khịt mũi nói: “Dòng họ lớn thì đã sớm thoát khỏi giang hồ rồi. Theo nguyên tắc thì Thanh Cảnh Môn ở phương bắc đã khôi phục được sức sống, nhưng vẫn còn kém xa hơn hai năm trước khi có Thần Hổ ở đó, vì vậy vẫn để yên chút đi.”
“Tôi nhắc lại lần cuối cùng, chuyện của tôi và nhà họ Trần không liên quan đến Thanh Cảnh Môn, các người cứ đi làm việc mình nên làm đi.”
“Nhưng mà môn chủ…”
Truy Phong còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại bị Trần Hùng chặn đứng.
Thực ra Trần Hùng biết rõ Truy Phong đang nghĩ gì, họ không muốn lợi dụng Thanh Cảnh Môn để duy trì trật tự cho giang hồ, mà đơn giản là muốn giúp Trần Hùng mà thôi.
Giờ Trần Hùng chỉ có một mình mà đi đến phía Bắc, bên cạnh cũng chỉ có nhóm anh em Thanh Cảnh Môn họ. Rõ ràng là trong cuộc chiến giữa mình Trần Hùng và nhà họ Trần, có thể nói là Trần Hùng không hề có phần thắng.
Cho nên cho dù là Truy Phong, hay là La Đồ, còn có cả những quân lính ở trong bệnh viện kia đều muốn giúp Trần Hùng một tay.
Dù sao chính Trần Hùng là người đã cho họ cơ hội làm lại từ đầu, họ cũng vô cùng hâm mộ Trần Hùng, sẵn lòng đi theo anh cả đời.
Nếu có một ngày cấp trên ép xuống, vậy thì bọn Truy Phong sẽ cởi bộ đồng phục của Thanh Cảnh Môn là được rồi.
Nhưng mà Trần Hùng tự có suy tính của mình, chuyện giang hồ thì không cần chính phủ nhúng tay vào.
Hơn nữa anh cũng rất công nhận mấy người anh em Truy Phong này, nhưng anh không thể nào làm một môn chủ Thanh Cảnh Môn nho nhỏ ở phương Bắc mãi được, sẽ có một ngày anh cũng phải rời đi, mà sau khi anh rời đi thì chuyện ở đây phải nhờ mấy người Truy Phong hết.
Vì vậy, theo như trước mắt thì Thanh Cảnh Môn cứ phát triển vững chắc là tốt nhất, tuyệt đối không thể xuất hiện bất cứ chuyện gì giữa chừng.
Buổi tối, Nghiêm Hưng Đằng mời khách, mời Trần Hùng và Triệu Hiền Quyên đến. Lúc ba người còn là học sinh đã chơi rất thân với nhau, họ cùng ngồi xuống, uống đến không say không về.
Cho dù là Triệu Hiền Quyên bình thường rất ít khi uống rượu, thì đêm nay cũng uống cho say mèm.
Một mặt cũng vì cô ấy muốn chúc mừng Nghiêm Hưng Đằng cuối cùng cũng đã báo được thù.
Mặt khác thì cô ấy và Nghiêm Hưng Đằng đều biết tâm trạng hôm nay của Trần Hùng không tốt, vì vậy nên với tư cách là những người bạn tốt, đêm nay họ cũng không nói gì mà chỉ uống rượu với Trần Hùng, quyết chiến đến lúc bình minh!