“Ông nội, không phải ông nói đã chào hỏi những người này rồi sao?”
“Tại sao bây giờ tất cả đều ở đây?” Lâm Danh Sơn cũng cảm thấy khó tin.
Đúng vào lúc này, Lục Xuân Phong và Châu Tuấn Dương bước đến.
Lâm Danh Sơn vội vàng đứng lên, có chút không vừa lòng, nói: “Chủ tịch Phong, chủ tịch Dương, các anh có chuyện gì vậy?”
“Không phải tôi đã đến hỏi thăm các anh trước rồi sao, bảo các anh hôm nay không nên đến?”
“Tại sao tất cả các anh đều ở đây?”
Lục Xuân Phong, Châu Tuấn Dương và những người khác nhìn về phía Lâm Danh Sơn với vẻ khinh thường, ngữ khí âm trầm như nướ!
c “Lâm Danh Sơn, anh bảo chúng tôi không đến là chúng tôi sẽ không đến sao?”
“Anh là cái thá gì chứ?” Lâm Danh Sơn tức đến sưng mặt, đỏ bừng, những người này hôm qua đã hứa hẹn trong điện thoại, nhưng hôm nay lại trở mặt không nhận.
Lâm Danh Sơn cũng rất sĩ diện, nhưng giờ đây chả ai nể mặt ông ta.
“Ông nội, đừng tức giận.”
Lâm Tú Minh vội vàng đi tới an ủi ông ta, nói: “Những người này tới thì cứ tới thôi, có gì đâu.”
“Mấy người bọn họ cũng không bằng nhà họ Lâm chúng ta, cho dù hôm nay bọn họ có đến chung vui với Lâm Ngọc Ngân, thì cũng sẽ bị nhạo báng vì cái lễ khai trương tồi tàn này thôi.”
Vừa nói Lâm Tú Minh vừa hung hăng trừng mắt nhìn về phía cửa, Lâm Ngọc Ngân đang tươi cười chào đón khách, cô ta căm hận đến nhe răng trợn mắt.
“Lâm Ngọc Ngân, đừng tự mãn, chỉ là mấy ông chủ nhỏ, giá trị con người cùng lắm vài chục tỷ mỗi người, chị niềm nở làm gì?”
“Những người này đến cũng không thay đổi được sự tiêu điều ngày khai trương của tập đoàn Ngọc Thanh nhà chị đâu.”
“Chúng tôi đưa cho chị cái chuông là đúng rồi.”
Lâm Tú Minh vô tình liếc mắt nhìn về phía khu quà tặng, thấy chiếc đồng hồ quả lắc đặt ở vị trí dễ thấy nhất, đắc thắng mỉm cười.
Tuy nhiên, đúng lúc này, có xe ô tô nối đuôi nhau đi vào trước cổng công ty.
“Tại sao vẫn có người đến?”
Lâm Tú Minh cau mày, nhìn logo của những chiếc xe đó, cô ta có chút kinh hãi.
Porsche Cayenne.
Volkswagen Phaeton.
Land Rover …
Hơn chục chiếc xe giá tính bằng tiền tỷ đậu vào bãi.
Những người xuống xe đều là những ông chủ lớn ở thành phố Bình Minh, giá trị con người mấy trăm tỷ.
“Trương Cường, chủ tịch tập đoàn Vân Đỉnh, tặng cặp chữ “Kinh doanh thịnh vượng vàng, chúc tập đoàn Ngọc Thanh làm ăn thuận lợi và kinh doanh phát đạt.”
“Trần Phi, chủ tịch của Bất động sản Hào Viên, tặng một bạch ngọc tịnh bình.
Xin chúc tập đoàn Ngọc Thanh an khang thịnh vượng!”
“Hàn Long, ông chủ của khu Villa Long Hồ, tặng một con ‘Kim Mã. Cầu chúc tập đoàn Ngọc Thanh trọn đường bằng phẳng, đánh đâu thắng đó, bất khả chiến bại.”
Lần lượt, hơn một chục ông chủ lớn ở địa phương đã đến tặng quà và chúc mừng, rất nhiều người cúi đầu chào nhóm Lâm Ngọc Ngân.
Vẫn như trước đó, Lâm Ngọc Ngân nhiệt tình mời họ vào.
Trong đầu cô cũng đang rối tung lên, Trương Cường của tập đoàn Vân Đỉnh và Trần Phi của Bất động sản Hào Viên, cô thậm chí còn không quen những người này. Tại sao họ lại ở đây?
Bên này, Lâm Tú Minh và người nhà họ Lâm cũng sửng sốt.
Hào Viên tham gia vào lĩnh vực bất động sản, và Vân Đỉnh là chủ sở hữu của khu biệt thự trên núi. Những cái này tám đời sau cũng chả liên quan gì đến ngành thời trang.
Tại sao họ lại đến chúc mừng tập đoàn Ngọc Thanh khai trương?
Điều này là hoàn toàn không hợp lý!