Hai mắt anh đỏ bừng, chỗ máu chảy trên người cũng bắt đầu sôi trào lên.
Có một con ma đè trong lòng Trần Hùng, ngay lúc này đang không ngừng chiếm lấy lý trí của anh.
"Mấy người quỳ xuống hết cho ông!"
"Cậu nói cái gì?"
Ngô Quế Anh và Yến Linh Ngọc biến sắc.
Ngô Quế Anh thậm chí còn cảm giác chuyện này quá buồn cười, Trần Hùng anh là cái thá gì mà dám bảo một người đường đường là bà cụ nhà nhà họ Trần như bà ta quỳ xuống, hơn nữa dù sao bà ta còn là bà của Trần Hùng.
"Trần Hùng, cậu thật ngông cuồng, còn muốn bà già tôi đây quỳ xuống với cậu, cậu đúng là tội tày trời."
"Cậu... xứng nhận cái quỳ của tôi sao?"
"Ha ha ha ha!"
Trần Hùng ngửa mặt lên trời cười to, rồi lại đâm một nhát vào người Trần Kỳ Lâm: "Bà già đáng chết, nếu đã trở mặt với nhau thì bà đừng có phách lối trước mặt ông đây nữa, rốt cuộc bà có quỳ hay không."
Anh liên tục đâm ba nhát dao vào cơ thể Trần Kỳ Lâm, mặc dù không làm cậu ta bị thương ở những vị trí nguy hiểm, nhưng lại khiến cho cậu ta đau đến mức sống đi chết lại.
"Cứu cháu... Bà nội cứu cháu!"
Trần Kỳ Lâm đau đến mức khóc hu hu kêu to, Ngô Quế Anh và Yến Linh Ngọc đều căng thẳng, bọn họ cảm thấy mình sắp điên luôn rồi, không ngờ Trần Hùng lại làm chuyện cực đoan như thế.
"Trần Hùng, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, thả Trần Kỳ Lâm ra."
"Nếu không hôm nay toàn bộ các người đều phải chết ở chỗ này."
Bà cụ ra tối hậu thư, đã là lúc này rồi mà bà ta còn muốn lấy quyền thế đè người.
"Quỳ xuống... Cho ông!"
Trần Hùng gầm thét lên như là tiếng rồng gầm trên trời cao, làm chấn động cả bầu trời, trong chớp mắt này, tia máu trong mắt anh lan rộng ra, sát khí trên người tản ra bao phủ cả tòa biệt thự.
Ngay cả Gora và Trần Đại Lực bên cạnh cũng cảm thấy hãi hùng khiếp vía, bọn họ biết đại ca của mình sắp mất khống chế nổi điên lên rồi, nếu như Ngô Quế Anh tiếp tục kích động Trần Hùng thì chắc chắn Trần Kỳ Lâm sẽ không còn đường sống.
Mấy người Gora không ngăn cản Trần Hùng nổi điên, dưới tình huống này, mỗi người bọn họ đều đã chuẩn bị sẵn sàng quyết chiến, thậm chí trong lòng mấy người Gora còn mong chờ Trần Hùng giết chết Trần Kỳ Lâm, sau đó để các anh em cùng đánh một trận thật sảng khoái với anh.
"Trần Hùng, Trần Hùng cậu đừng kích động, tôi quỳ... Tôi quỳ!"
Một tiếng phịch vang lên, Yến Linh Ngọc quỳ trên mặt đất, nước mắt không ngừng chảy ra từ trong hốc mắt bà ta, một người phụ nữ đã từng rất cao quý, như mặt trời ban trưa ở nhà họ Trần, giờ phút này lại vì lo lắng cho con trai của mình mà cuối cùng vẫn quỳ gối trước mặt Trần Hùng.
"Xin lỗi Trần Hùng, lúc trước tôi có lỗi với cậu, cậu Trần Kỳ Lâm ra đi, có chuyện gì cứ đổ lên đầu tôi là được."
Yến Linh Ngọc sợ rồi, bà ta chỉ có một đứa con trai này, nhìn thấy Trần Hùng sắp giết chết con của mình, cho dù Yến Linh Ngọc có điên cuồng tới đâu thì bà ta cũng không dám tiếp tục.
Cho nên lúc này bà ta chỉ có thể quỳ xuống với Trần Hùng, không còn lựa chọn thứ hai.
Nhưng mà, cả đời này Ngô Quế Anh là một người sĩ diện, hơn nữa bà ta lại còn tín phật, bà ta cho rằng Trần Hùng chính là Ma Phật, là sao chổi trong giấc mơ của bà ta.
Làm sao Ngô Quế Anh có thể quỳ xuống với một tên sao chổi được chứ.
"Trần Hùng, cậu đúng là điếc không sợ súng!"
"Bà già, tôi đã cho bà cơ hội rồi, là do bà không quý trọng."
"Đã thế thì Trần Kỳ Lâm đi chết đi cho tôi."
Vừa dứt lời, Trần Hùng đã đâm đao Long Khuyết trong tay về phía yết hầu Trần Kỳ Lâm.
Anh tuyệt đối không phải đang hù dọa Ngô Quế Anh, lúc này máu khắp người Trần Hùng cũng bắt đầu sục sôi, con ma quỷ trong lòng Trần Hùng cũng đã hoàn toàn chiếm mất lý trí của anh, anh thật sự định giết chết Trần Kỳ Lâm.