Hình đường phủ bụi đã lâu được Trần Hùng khởi động lại. Sáng hôm đó, toàn bộ Thanh Cảnh Môn đều có thể nghe thấy được tiếng gào thét thảm thiết của Mạnh Nhất Hạ và Thẩm Dương Thạnh. Những tiếng gào thét này thậm chí còn khiến nhiều thành viên Lục Phiên Môn sởn cả tóc gáy.
“Người anh em, sao tôi lại có cảm giác mấy ngày hôm nay anh trông là lạ nhỉ?”
Buổi chiều, Trần Hùng và Nghiêm Hưng Đằng cùng đến trang viên Phỉ Thúy. Hai người đang ngồi hóng gió, uống trà trong đình. Nghiêm Hưng Đằng rót cho Trần Hùng một tách trà, hỏi ra vấn đề mà mấy hôm nay anh ta vẫn luôn muốn hỏi.
Từ sau khi trở về thì Nghiêm Hưng Đằng vẫn luôn ở tại Thanh Cảnh Môn, thế nhưng sau đó anh ta quá mức nhớ nhà nên mới dọn về trang viên Phỉ Thúy. Hơn nữa tiếp theo Nghiêm Hưng Đằng định sẽ trọng chấn nhà họ Nghiêm, để nhà họ Nghiêm trở lại với thời kỳ huy hoàng ngày xưa.
Trần Hùng uống hết nửa tách trà, cũng không nói cho Nghiêm Hưng Đằng biết về chuyện máu trong cơ thể mình không bình thường.
Anh chỉ nhẹ nhàng bâng quơ lãng tránh đề tài này của Nghiêm Hưng Đằng: “Có thể là vì tôi lập tức sẽ phải gặp người nhà họ Trần đấy. Anh cũng biết mà, nhà họ Trần đã để lại cho tôi quá nhiều ký ức đau buồn không thể xóa nhòa.”
“Vậy nên khi Mạnh Nhất Hạ và Thẩm Dương Thạnh nhắc đến nhà họ Trần, tôi mới có thể kích động như vậy.”
“Thật sao?”
Nghiêm Hưng Đằng bán tín bán nghi nhìn Trần Hùng, trực giác mách bảo anh ta rằng Trần Hùng tuyệt đối không đơn giản chỉ là vì nhà họ Trần. Bởi vì anh ta có thể cảm thận được rõ khí chất của Trần Hùng có chút thay đổi, nhưng sự thay đổi này lại mang đến cho anh ta một cảm giác bất an.
Thế nhưng Trần Hùng đã không muốn nói thì Nghiêm Hưng Đằng cũng sẽ không hỏi nhiều. Anh ta tin rằng mỗi một quyết định của Trần Hùng đều có lý do của nó.
“Tiếp theo, anh định sẽ làm gì?” Trần Hùng chuyển chủ đề, hỏi Nghiêm Hưng Đằng.
Nghiêm Hưng Đằng đáp: “Sau khi bốn gia tộc lớn sụp đổ, tôi sẽ lợi dụng 60 nghìn tỷ tiền mặt trong tay, một lần nữa tiếp nhận lại một ít sản nghiệp năm đó của nhà họ Nghiêm, sau đó sẽ từ từ tích hợp những sản nghệp này lại, một lần nữa làm nó trở nên lớn mạnh.”
Nói đến đây, sự buồn bã thoáng qua trên khuôn mặt Nghiêm Hưng Đằng: “Tập đoàn Nghiêm Thị là tâm huyết cả đời của cha tôi, vậy nên tôi không thể trơ mắt nhìn nó hoàn toàn bị mai một được.”
“Anh nhất định có thể làm được.”
Trần Hùng vỗ bả vai Nghiêm Hưng Đằng, nói: “Thế nhưng tất cả những chuyện này phải từ từ làm, không thể nóng vội, ngoài ra, bốn gia tộc lớn bây giờ cũng chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, Mạnh Nhất Hạ và Thẩm Dương Thạnh chắc chắn sẽ chết. Còn về phần Nhậm Thiên Thanh, tôi nhất định sẽ giết anh ta, báo thù thay nhà họ Nghiêm của anh.”
“Còn về phần dòng chính khác của bốn gia tộc lớn, chỉ cần là người năm đó đã tiếp tay hãm hại nhà họ Nghiêm của anh đều đã bị tôi bắt hết. Hơn nữa cũng đã được chuyển giao cho phía chính phủ xử lý. Tôi tin phía chính phủ chắc chắn sẽ cho tôi một câu trả lời thỏa đáng, bắt những tên đám phủ trên tay dính đầy máu tươi kia phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.”
“Được.”
Nghiêm Hưng Đằng gật đầu thật mạnh: “Cảm ơn anh, người anh em.”
“Giữa hai chúng ta không cần phải khách khí như vậy.” Trần Hùng đứng dậy, nói: “Buổi chiều đi gặp một người với tôi, kêu Hiền Quyên đi cùng nữa, nếu sau này anh muốn lớn mạnh ở phương Bắc thì còn phải liên hợp với nhiều phía.”
“Ừ.”
Nghiêm Hưng Đằng không hỏi Trần Hùng sẽ gặp ai nhưng trong lòng anh ta đã sớm đoán được.
Buổi chiều, Nghiêm Hưng Đằng và Trần Hùng lái xe đến biệt thự nhà họ Lưu, đây chính là nhà của Lưu Soái.
Lần trước Lưu Soái và Triệu Hiền Quyên phát sinh xung đột, dẫn đến Trần Hùng dưới cơn giận dữ đã lật đổ toàn bộ nhà họ Lưu, cuối cùng, nhà họ Lưu trong cơn sóng gió kia phải gói ghém, bán toàn bộ tài sản, mặt xám mày tro rời khỏi phương Bắc.
Cuối cùng, sản nghiệp nhà họ Lưu đã bị một tập đoàn đến từ phương Nam toàn quyền tiếp nhận, tập đoàn đến từ phương Nam đó chính là tập đoàn Ngọc Thanh.