Nhưng cô ta lại vô cùng biết cách đầu thai, sinh ra trong gia đình nhà họ Phó.
Cũng là định mệnh sắp đặt sẵn cho cô ta, từ nhỏ đã cuồng ngạo vô cùng không ai bì nổi.
Cái gọi là quyền thế, chỉ cần cô ta phất tay thì liền có ngay.
Vì vậy, Ngọc Thanh thực sự không cần cô ta dùng đến danh nghĩa nhà mẹ của mình.
Hàn Khoa lại không nghĩ như vậy, tốt xấu gì ông ta cũng là một người lớn tuổi đã trải sự đời, cho nên rất hiểu được sự tình bên trong.
“Xuân Yến, ngay cả Văn Hổ cũng là bị tên Trần Hùng đó hại chết đó.”
“Hơn nữa, gần đây ở thành phố Bình Minh còn có tin đồn rằng có một vị Vua đứng sau phía Lý Minh, e rằng cũng chính là tên Trần Hùng!”
“Vì vậy, để chắc chắn, tốt hơn con nên nhờ đến cao thủ của nhà mẹ đẻ của con, thì may ra mới có hi vọng khiến cho Trần Hùng.”
“Câm miệng!”
Phó Xuân Yến đột nhiên quát lớn một tiếng, lập tức khiến cho người bố chồng tên Hàn Khoa này im miệng.
“Đồ dưới lòng đất, có thể ở trên mặt bàn sao?”
“Nhà họ Hàn của cha đã bao nhiêu năm không thể đè bẹp đám người của Trương Văn Long để leo lên đỉnh Thành phố Bình Minh được cũng là bởi vì các người dựa dẫm quá nhiều vào Triệu Văn Tuấn.”
“Lần này Triệu Văn Tuấn đã chết, thật ra là chuyện tốt cho nhà họ Hàn của cha đó.”
Hàn Khoa trong lòng cảm thấy tức giận, dù gì thì Triệu Văn Tuấn cũng là cậu của Hàn Vũ, nhưng ở trong miệng của Phó Xuân Yến lại chỉ giống như con chó con mèo.
Điều này khiến Hàn Khoa vô cùng không vui, nhưng ông ta cũng không dám để lộ ra ngoài.
“Mọi người được chia thành ba giai cấp, tầng lớp thấp kém lao động chân tay, tầng lớp trung lưu lao động trí óc, tầng lớp thượng lưu lao động con người.”
“Triệu Văn Tuấn là tầng lớp hạ đẳng lao động chân tay, cha, cha nhiều nhất cũng chỉ có thể là tầng lớp Trung Lưu mà thôi.”
“Nhưng đám người của Trương Văn Long kia mới là thượng đẳng, cha nghe có hiểu không hả?”
Hàn Khoa sững sờ. Phó Xuân Yến hừ lạnh nói: “Thế giới ngầm của mỗi một thành phố đều là nơi để cho cái đám thấp kém ti tiện nhất tồn tại, cũng chỉ có loại người nhìn lên không thấy mình bằng ai, nhìn xuống không thấy ai bằng mình như cha lại mới dùng toàn bộ điền bạc của mình mà đặt vào loài hạ đẳng như Triệu Văn Tuấn mà thôi.”
“Chẳng trách nhà họ Hàn của các người luôn luôn thua kém Trương Văn Long.”
“Trương Văn Long có thể chơi đùa với đám người Đại Hưng Thịnh, còn cha thì không thể.”
“Một kẻ biết đánh đấm, rốt cuộc hắn cũng chỉ là một tên côn đồ mà thôi.”
“Và mỗi gia tộc lớn ở tỉnh của chúng ta đều có thể sở hữu một số lượng lớn những kẻ côn đồ như vậy.”
“Cha chồng à, nếu như muốn trả thù, không phải là cứ lấy đá chọi đá, cứ đâm đầu vào chém chém giết giết là được đâu.”
“Diệt cỏ phải diệt tận gốc, mà thủ đoạn tàn bạo nhất không phải khiến cho hắn chết, mà là làm cho hắn tuyệt vọng!”
Lúc này, Phó Xuân Yến và Hàn Khoa hoàn toàn đổi vai cho nhau.
Giống như Phó Xuân Yến mới là người lớn ở trong nhà.
Làm sao Hàn Khoa có thể không hiểu những nguyên tắc này mà Phó Xuân Yến đã nói?
Ông ta thậm chí cảm thấy mấy lời múa rìu qua mắt thợ của Phó Xuân Yến có chút nực cười, nhưng ông ta cũng không dám cười, chỉ có thể giống như một tên đàn em, khiêm tốn ngoan ngoãn nghe lời mà thôi! “Xuân Yến, không cần biết như thế nào, nhưng chúng ta nhất định phải khiến cho tên Trần Hùng và ả Lâm Ngọc Ngân đó trả giá thật đắt.”
Phó Xuân Yến khịt mũi và nói: “Con làm gì, cũng không đến lượt cha ở một bên chút chút chít chít.”
“Con đã nói rồi, Hàn Vũ là chồng con. Con sẽ đòi lại sự công băng này cho anh ta.”
“Tuy nhiên, anh ta hiện đã tàn tật rồi. Cha có thể tự mình soạn thảo thỏa thuận ly hôn và để anh ta đóng dấu tay đi.”
xuân Yế Nói xong Phó Xuân Yến quay người rời đi, khi cô ta rời đi, cô ta cũng không thèm nhìn Hàn Vũ lấy một lần.
Hàn Khoa thì ngược lại, đứng đơ người tại chỗ như một cái cọc gỗ.
Não ông ta còn ong ong choáng váng hơn.
Phó Xuân Yến muốn ly hôn với Hàn Vũ, đơn giản và kiên quyết như vậy, tuyệt tình và vô nghĩa đến như thế?
Hàn Khoa dường như đột nhiên toàn thân mềm nhữn.
Bây giờ nhà họ Hàn của ông ta không còn Triệu Văn Tuấn, sau đó nếu lại mất đi nhà họ Phó chống lưng, nhà họ Hán chỉ sợ rằng sẽ gặp phải đại họa.
“Cha ơi, Xuân Yến muốn ly hôn với con.
“Vậy thì nhà họ Hàn của chúng ta, chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”