“Tất cả người nhà họ Lâm chúng ta đều phải đi cả.”
Đột nhiên, Lâm Tú Minh quay sang nhìn Lâm Danh Sơn nói: “Ông nội, ông cũng phải đi đấy.”
“Tại sao?”
“Hừ, tất nhiên là để xem Lâm Ngọc Ngân chịu bẽ mặt rồi.”
“Cô ta đã như thế mà vẫn còn muốn thành lập công ty, định lập ra để làm trò hề chắc.”
“Cháu muốn nhìn xem, chỉ bằng sức ảnh hưởng của cô ta, thì lúc khai trương có được bao nhiêu người tới ủng hộ đây?”
“Hơn nữa, hiện tại, chúng ta huy động hết toàn bộ mối quan hệ của nhà họ Lâm nói cho các bên đối tác khác biết để họ từ chối tham gia vào buổi lễ khai trương của Tập đoàn Ngọc Thanh. Nói tới đây, Lâm Tú Minh cầm lấy tấm thiệp mời và nở nụ cười hả hê.
“Tới khi ấy, buổi khai trương của Tập đoàn Ngọc Thanh, ngoại trừ người nhà họ Lâm chúng ta ra thì không còn một người nào tới ủng hộ nữa.”
“Cái không khí heo hút ấy, cháu nghĩ thôi đã thấy phấn khích rồi.”
Trời đẹp, ánh sáng tươi sáng.
Xưởng may Sơn Hưng trước đây đã được sửa đổi thành Tập đoàn Ngọc Thanh.
Lúc này, ở sảnh đều được trang trí đèn và hoa. Hơn nữa, bên trong, bữa tiệc đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Theo như số lượng dự toán trên tấm thiệp mời mà Lâm Ngọc Ngân phát ra, thì tiệc có tổng cộng gần hai mươi bàn.
Giống như các tập đoàn khác khi khai trương, tất nhiên là muốn làm lớn để gây được tiếng vang tốt. Có được khởi đầu tốt thì sẽ có thêm danh tiếng cho tập đoàn.
Đồng thời, có thể mời đến được nhiều người có uy tín và danh dự cao tham dự vào tiệc buổi khai trương của tập đoàn, thì cũng tăng được thể diện cho tập đoàn.
Vì vậy, cho dù là công ty mới khai trương, nhưng đã phải sử dụng toàn bộ mạng lưới quan hệ và mánh khóe, cố gắng mời tới nhiều nhân vật lớn đến ủng hộ.
Cho dù là ủy thác hay là quà cáp thôi, thì cũng phải mời tới.
Lúc này đây, vì buổi lễ khai trương được tiến hành thuận lợi, Lâm Ngọc Ngân đã phải huy động mời hết mạng lưới quan hệ mà cô tích lũy được trong năm năm. Đồng thời, những người như Lâm Thanh An và Đặng Văn Vũ cũng bày mạng lưới quen biết của họ ra.
Cố gắng hết sức khiến cho buổi lễ khai trương của Tập đoàn Ngọc Thanh được nở mày nở mặt, diễn ra náo nhiệt.
Khoảng mười giờ sáng, tập đoàn đã được chuẩn bị kỹ càng.
Đứng đầu là Lâm Ngọc Ngân, tiếp theo là Lâm Thanh An và Đặng Văn Vũ cùng các giám đốc điều hành của công ty đều đã đứng sẵn ở trước cửa.
Còn bên trong, Lâm Thanh Dũng và Lưu Ánh Nguyệt đang phụ trách thu xếp các việc khác.
“Em đang căng thẳng hả?”
Trần Hùng nhìn Lâm Ngọc Ngân ở bên cạnh, thấy cô nắm chặt hai tay lại thì hỏi.
“Vâng.”
Lâm Ngọc Ngân hít sâu một hơi nói: “Em căng thẳng đến nỗi tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực rồi nè.”
Trần Hùng cười: “Có gì mà căng thẳng hả?”
“Em lo lắng, lo sợ buổi lễ khai trương hôm nay không có được nhiều người tới tham dự.”
“Trần Hùng, anh nói xem, chúng ta đã đặt gần hai mươi bàn ở đây rồi, nếu như tới lúc ấy không được một phần ba người, thì sẽ rất mất mặt đấy.”
“Tất cả là tại anh, từ đầu em đã tính chỉ đặt mười bàn thôi, mà anh còn cố thêm mười bàn nữa vào, đâu có nhiều người tới thế đâu.”
Trần Hùng không nói gì, anh không hiểu Lâm Ngọc Ngân lo lắng như vậy làm gì?
Nhưng mà nói đúng, tiệc khai trương là cánh cửa mở đầu việc lớn mà không có ai tới chúc mừng, thì thật sự là dọa người.
Không chỉ có dọa người, mà còn ảnh hưởng tới sự vận hành công ty trong tương lai nữa.
Vì thế mà Lâm Ngọc Ngân căng thẳng cũng đúng.
“Em cứ yên tâm đi, buổi khai trương của Tập đoàn Ngọc Thanh ngày hôm nay, chắc chắn sẽ sáng chói khiến cho cả thành phố kinh ngạc.”
“Có phải anh đang nằm mơ giữa ban ngày không hả?”
Lâm Ngọc Ngân không nói gì, cảm thấy anh bắt đầu nói khoác, lại còn sao sáng chói gì nữa chứ.
Nhưng cô không hề biết, mạng lưới quan hệ của Trần Hùng ở Thành phố Bình Minh khủng bố ra sao.
Ngay sau đó, trên tám làn đường ô tô phía bên ngoài công ty có ba chiếc xe ô tô có rèm che chạy tới chỗ này với tốc độ dữ tợn.
Nhóm khách quý đầu tiên của lễ khai trương Tập đoàn Ngọc Thanh đã đến rồi.