Một kiếm sĩ chân chính sẽ làm việc theo ý muốn của mình. Chỉ khi có một trái tim bình yên thì mới có thể nâng cao trình độ kiếm đạo.
Cho nên ông ta cũng không thích giết người.
Ngay từ lúc ông ta vừa bắt đầu rút kiếm ra thì cũng chỉ khiến cho những thành viên Hang Sói mất sức chiến đấu chứ không lấy tính mạng của bọn họ.
Nhưng như thế không có nghĩa là Phó Nghị sẽ không giết người.
Lúc này, việc Thịnh Quân thà chết cũng không chịu từ bỏ khiến Phó Nghị nổi lên sát khí.
Cho nên, ông ta định dùng nhát kiếm tiếp theo để lấy mạng Thịnh Quân.
“Mẹ kiếp bớt giả thần giả quỷ ở đây đi.”
“Ông đây sẽ cho mày xuống âm phủ.”
Thịnh Quân thét lớn, anh ta đánh một người của thế giới ngầm ở tỉnh thành cạnh mình gục xuống đất, sau đó giật lấy thanh đao trong tay người đó.
Máu tươi từ vết thương trên cánh tay Thịnh Quân chảy xuống, khiến toàn bộ thanh đao cũng bị nhuốm máu.
Keng.
Kiếm Thái Cực và thanh đao va vào nhau tóe lửa.
Một tiếng “keng” vang lên, thanh đao trong tay Thịnh Quân gãy làm đôi. Thịnh Quân kinh hãi, chưa kịp phản ứng gì thì thanh kiếm trong tay Phó Nghị đã chĩa thẳng vào cổ họng anh ta.
Sự uy hiếp của cái chết lập tức bao phủ quanh người Thịnh Quân. Đồng tử của anh ta co rút lại, thậm chí đã nhìn thấy được trước dấu hiệu của cái chết.
Cho dù não của anh ta đã phản ứng lại nhưng cơ thể lại không nghe theo lý trí.
Phó Nghị thật sự ra tay quá nhanh. Nhanh đến mức Thịnh Quân không có cách nào để tránh.
Nhưng, chỉ một giây trước khi thanh kiếm của Phó Nghị đâm thẳng vào cổ họng Thịnh Quân thì một bóng người chợt xuất hiện trước mặt anh ta.
Trần Hùng đột nhiên xuất hiện chắn trước mặt anh ta.
Giờ phút này, trong mắt của Thịnh Quân, Trần Hùng như là một vị thánh.
“Anh Hùng!”
Thịnh Quân vô thức thốt lên, có một cảm giác như được thoát khỏi kiếp nạn khiến anh ta chợt bừng tỉnh.
Trần Hùng lao vào chiến đấu, một tay đặt sau lưng, duỗi tay kia ra và dùng hai ngón tay kẹp lấy thanh kiếm Thái Cực của Phó Nghị.
Phó Nghị cảm thấy vô cùng khiếp sợ, bởi vì đã rất lâu rồi chưa có ai có thể chặn được kiếm của ông ta.
Còn nhớ lần trước ông ta đánh nhau với một gã cực kỳ biến thái bên cạnh vua Tam Giang của tỉnh thành, gã đó đã chặn được thanh kiếm trong tay ông ta. Kẻ được gọi là người mạnh nhất tỉnh thành đó đã chặn được kiểm trong tay Phó Nghị.
Mà cho dù lúc đó cái gã mạnh nhất tỉnh thành đó đã chặn được kiếm của Phó Nghị nhưng là dùng hai tay chặn lại.
Mà người trước mắt trông chưa tới ba mươi tuổi, lại giống như một cao thủ, vươn tay ra, chỉ dùng hai ngón tay đã kẹp được kiếm của ông ta.
Giờ phút này Phó Nghị cảm thấy da đầu mình tê rần.
Ông ta dùng sức rút kiếm của mình ra.
Nhưng hai ngón tay của Trần Hùng lại kẹp chặt thanh kiếm của ông ta như kìm nhổ đinh, cho dù Phó Nghị có cổ dùng sức như thế nào thì vẫn chẳng làm được gì.
“Mày không có tư cách giết anh em của tao.” Trần Hùng khẽ nhếch miệng, buông hai ngón tay ra.
Phó Nghị lảo đảo lùi về sau vài bước. Ông ta đứng vững lại, sự nghiêm túc trước nay chưa từng có hiện lên trên mặt.
“Mày chính Trần Hùng.”
“Không sai, là tao.”
Trần Hùng gật đầu và nói: “Xưng hô như thế nào đây?”
“Phó Nghị.
“Nhà họ Phó bảo tao tới lấy mạng của mày.
“Vậy mày hối hận rồi à?”