Rời khỏi biệt thự nhà họ Lâm, Lâm Tú
Minh ngồi lên xe Mercedes của Trương Gia Bảo, vô cùng tức giận. “Còn tưởng rằng nhà họ Trương anh hay ho lắm, ngay cả Hà Thái Trung cũng
phải nể mặt nhà họ Trương của anh.” “Cuối cùng lại bị người ta đuổi ra ngoài.”
“Tôi nói anh rồi, không có bản lĩnh thì khoác lác làm gì chứ?”
Lâm Tú Minh trút tất cả cơn giận lên người Trương Gia Bảo.
Trương Gia Bảo không hiểu, chẳng phải chính cô ta gọi điện cho mình nói nhà họ Hà bán một ân tình cho người họ Trương sao?
Sao bây giờ lại trách mình?
Nếu không phải vì nhà họ Lâm có mảnh đất ở Bình Nam kia, thì bây giờ Trương Gia Bảo đã đạp người phụ nữ ngu ngốc này ra khỏi xe rồi.
“Thật vất vả mới đuổi được đồ đề tiện Lâm Ngọc Ngân kia ra khỏi công ty, bây giờ lại phải mời cô ta trở về, nghĩ đến chuyện này lại tức giận.”
Mặc dù trong lòng không hề muốn, nhưng Lâm Tú Minh vẫn bấm số gọi điện thoại cho Lâm Ngọc Ngân. ngôn tình ngược
Nhưng dù cô ta gọi rất nhiều lần, đối phương đều cúp máy.
“Chết tiệt.”
Lâm Tú Minh tức giận đập đưa điện thoại di động lên bảng điều khiển trong xe: “Đồ để tiện kia lại dám cúp điện thoại của tôi.”
“Lái xe đi đến nhà cô ta.”
Trong nhà, Trần Hùng cầm điện thoại của Lâm Ngọc Ngân, trên mặt nở nụ cười gian.
“Anh cười gì thế?”
Lâm Ngọc Ngân đang ngồi trên ghế sa lon xem ti vi, thấy anh như thế thì nghi ngờ hỏi: “Anh cầm điện thoại của em làm gì?”
“Ngọc Ngân, muốn về công ty không?”
Lâm Ngọc Ngân sững sờ, trên mặt lộ vẻ buồn bã: “Lâm Tú Minh vẫn luôn tìm mọi cách đuổi em ra khỏi công ty, lần này ngay cả ông nội cũng đã gật đầu, chắc chắn em không thể trở về được.”
“Nếu như em muốn trở về, hôm nay có thể được.”
“Nhưng mà anh cũng không muốn em trở về, dù sao nơi đó cũng không có gì đáng giá để em lưu luyến nữa.” Lâm Ngọc Ngân chỉ nghe Trần Hùng nói câu trước, còn câu sau cô không hề
để ý. “Anh nói cái gì, em có thể trở về công ty sao?”
“Đúng.” Trần Hùng gật đầu nói: “Lâu nhất là mười phút nữa, Lâm Tú Minh sẽ tự mình đến đây mời em trở về.”
Lâm Ngọc Ngân cắt ngang, nói: “Chẳng lẽ anh không biết những lời nói dối của anh làm em không vui, rất buồn sao?”
“Buồn sao?”
Trần Hùng nhún vai, cười nói: “Nhưng quan trọng là anh không nói dối.” Lâm Ngọc Ngân nghĩ là Trần Hùng
đùa giỡn với mình, cô hiểu rất rõ Lâm Tú Minh.
Cô thà tin ngày mai tận thế, cũng sẽ không tin Lâm Tú Minh sẽ đích thân tới mời cô về Hiển Lâm.
Nhưng mà chưa đến mười phút, chiếc Mercedes của Trương Gia Bảo đã dừng trước cửa khu dân cư nơi Lâm Ngọc Ngân ở.
Sau đó, Lâm Tú Minh và Trương Gia Bảo bước nhanh lên lầu, gõ cửa nhà Lâm Ngọc Ngân.
“Tới đây.”
Trần Hùng mở cửa, nhìn Lâm Tú Minh và Trương Gia Bảo thở hồng hộc mà cười.
“Tên ăn mày thối tha này cút sang một bên đi.”
Lâm Tú Minh đẩy Trần Hùng ra,
nghênh ngang đi vào phòng. “Lâm Ngọc Ngân, chị có ý gì, sao chị lại không nhận điện thoại của tôi?”
“Mau chóng về công ty với tôi, hợp
đồng hợp tác với tập đoàn Hồng Vân kia chỉ có chị mới có thể ký, chị nhanh ký cho tôi.”
Lâm Ngọc Ngân ngây ngẩn cả người không thể phản ứng kịp, cô không biết rốt cuộc Lâm Tú Minh có ý gì.
Trần Hùng từ xa bước tới, giống như cười mà không cười nhìn Lâm Tú Minh. “Nếu đã đi cầu xin người ta, thì phải có chút thành ý chứ.”
“Đừng tiếp tục ở đây bày dáng vẻ cao thượng.”
“Cầu xin người ta không ai làm như cô cả.”