Trần Hùng liếc nhìn Lâm Ngọc Ngân và Phùng Tuyết, tự tin nói: "Đừng nghĩ gì nữa cả, đã muộn như vậy rồi, đi ngủ nào."
"Về phần kế tiếp, cho dù là Tinh Tú hay là nhà họ Kiều, bất kể bọn họ có hành động gì đi chăng nữa, dù ông trời có sập xuống cũng có anh chống đỡ."
Vì vậy ba người chuẩn bị đi ngủ, Trần Hùng đương nhiên muốn ngủ cùng với Lâm Ngọc Ngân, nhưng Lâm Ngọc Ngân lại không chịu, nhất định phải ngủ cùng với Phùng Tuyết.
Điều này khiến cho Trần Hùng đành bất lực, xem ra mấy ngày nay Phùng Tuyết ở đây, anh không thể có được vợ của mình rồi.
"Ừ, vẫn phải nhanh chóng giải quyết xong chuyện ở bên phía Tinh Tú, sau đó để Phùng Tuyết quay về nhà."
Sáng sớm hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, điện thoại của Lâm Ngọc Ngân liền bị đánh thức bởi một hồi chuông chói tai.
Tối hôm qua cô và Phùng Tuyết nói chuyện tâm sự đến hơn ba giờ sáng mới ngủ, cho nên lúc này hoàn toàn chưa tỉnh ngủ.
Cô quẹt nút trả lời điện thoại, vừa đặt vào bên tai, tin tức bên kia truyền đến khiến cả người cô cũng từ đó bật dậy khỏi giường.
"Cái gì?"
Gọi điện thoại đến là bên điều hành của Ngọc Thanh, thường ngày cũng chịu trách nhiệm đóng gói và quảng bá cho những người phát ngôn của thương hiệu như Phùng Tuyết, giọng nói đầu dây bên kia nghe có vẻ vô cùng khẩn cấp.
"Chủ tịch Ngân, bắt đầu từ 6 giờ sáng sớm ngày hôm nay, trên mạng đã bùng nổ hàng loạt tin tức tiêu cực về cô Phùng Tuyết, hiện tại toàn bộ mạng đều đang náo loạn."
"Hơn nữa bên phía Facebook cũng đã có vài cái hotsearch nằm trong top 10 rồi, điều này trực tiếp dẫn đến việc thương hiệu Ngọc Thanh của chúng ta cũng bị ảnh hưởng cực kỳ lớn."
"Bây giờ, thương hiệu trực tuyến Ngọc Thanh của chúng ta đã xuất hiện hủy trả hàng với số lượng lớn."
Lâm Ngọc Ngân há hốc miệng ngạc nhiên rồi nói: "Tin tức tiêu cực kiểu nào?"
"Chủ tịch Ngân, cô tự mình lên mạng xem đi. Tôi đã liên hệ với anh Huỳnh Phong và yêu cầu anh ta giúp chúng ta nghĩ giải pháp. Chuyện này bây giờ vẫn đang được liên tục lan truyền. Nếu như không nhanh chóng nhấn chìm xuống, không chỉ con đường ngôi sao sau này của cô Phùng Tuyết bị hủy hoại. Mà tất cả những nỗ lực mà Ngọc Thanh chúng ta đã làm ra được ở trên trực tuyến, cũng đều sẽ đổ sông đổ bể. "
Cúp điện thoại, trong lòng Lâm Ngọc Ngân sóng cuộn trào dữ dội, chậm chạp không thể bình tĩnh được.
Cô quay đầu nhìn Phùng Tuyết ở bên cạnh, đang suy nghĩ bây giờ có nên nói cho cô ấy biết tin tức này hay không, nhưng lại phát hiện ra Phùng Tuyết thực ra đã thức dậy từ lâu rồi.
Lúc này, Phùng Tuyết đang nằm nghiêng đối diện với Lâm Ngọc Ngân, trong tay cầm điện thoại, đang không ngừng lướt đủ các loại thông tin, tin tức trên điện thoại, nước mắt cô ấy chảy xuống, từ lâu đã thấm ướt gối.
"Phùng Tuyết, em dậy từ sớm rồi sao?"
Phùng Tuyết quay người lại, vẻ mặt oan ức và bất lực, nhìn bộ dạng cô ấy như vậy, trong lòng Lâm Ngọc Ngân giống như bị kim đâm.
Bởi vì nhìn Phùng Tuyết bây giờ, Lâm Ngọc Ngân dường như là đang nhìn thấy chính mình hơn một năm về trước, đã bị ức hiếp, ngoài bàng hoàng và bất lực ra, thì hoàn toàn không còn có cách nào khác.
"Chị Ngọc Ngân, những tin tức mà trên mạng tung ra đều là giả. Em không phải là loại người như vậy."
Phùng Tuyết cuối cùng vẫn không thể chịu được áp lực như thế này, mà bắt đầu òa lên bật khóc. Đối với một cô gái luôn giữ mình trong sạch mà nói, điều không thể chịu đựng nổi nhất chính là sự phỉ báng như vậy.
Lâm Ngọc Ngân ôm lấy Phùng Tuyết, an ủi nói: "Chị biết mà Tuyết, chị biết em không phải là loại người như vậy."
"Em yên tâm đi, tất cả chuyện này sẽ nhanh chóng trôi qua thôi, chị và anh Trần Hùng của em nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em."
Lâm Ngọc Ngân muốn để cho Phùng Tuyết ngủ thêm một chút nữa, nhưng mà gặp phải chuyện như thế này, thì cô ấy sao mà còn có thể ngủ được.
Cả hai người đứng dậy mặc xong quần áo, trước tiên gõ cửa phòng của Trần Hùng.