“Thật sự có thể sao?”
“Hoàn toàn không có vấn đề gì cả.” Trần Hùng tự tin đáp lại.
“Vậy được rồi.”
Sáng ngày hôm sau, tập đoàn Ngọc Thanh đã trực tiếp đưa ra thông báo cho các công ty hợp tác ở phương Nam theo như lời Trần Hùng dặn.
Sau khi nhận được thông báo này, nhất thời toàn bộ công ty ở phía Nam đều xem tập đoàn Ngọc Thanh là một chuyện hài hước.
Bây giờ tập đoàn Ngọc Thanh đang bị toàn bộ Thương Minh của phía Nam tấn công, đã ở nơi đầu sóng ngọn gió từ lâu rồi, vậy mà lại còn dám tung ra loại tin tức này nữa chứ?
Tập đoàn Ngọc Thanh của cô đang có ý gì, ý là các công ty lớn không lâu sau đó sẽ đến cầu xin hợp tác với cô à?
Đang đùa cái gì vậy, bây giờ toàn bộ các công ty ở phía Nam có quan hệ hợp tác với Ngọc Thanh đều đang trốn Ngọc Thanh như trốn tránh ôn thần vậy, thậm chí có nhiều công ty đã hủy hết các mối quan hệ hợp tác với Ngọc Thanh từ hôm qua luôn rồi, Ngọc Thanh sẽ sụp đổ ngay thôi, ai mà còn dám đi cầu xin chỗ đó nữa chứ?
Ở phía Nam có rất nhiều lời chế giễu, thậm chí bên chỗ Nam Đô Phong Nhã còn trực tiếp mở một chuyên mục và đem cái thông báo do tập đoàn Ngọc Thanh đưa ra phơi bày ngay trên chuyên mục này để cho những tất cả người tiêu dùng ở khu vực phía Nam cũng cười nhạo Ngọc Thanh theo.
Lần này Thương Minh của phía Nam nhắm vào tập đoàn Ngọc Thanh, Nam Đô Phong Nhã có thể xem là người tiên phong, hận không thể trực tiếp giẫm chết tập đoàn Ngọc Thanh.
Trên thực tế, Nam Đô Phong Nhã và tập đoàn Ngọc Thanh vốn dĩ là không hề Cô Ngọc oán gì với nhau cả, thậm chí quan hệ hợp tác giữa hai bên đó giờ đều rất vui vẻ, quan hệ cũng khá tốt đẹp.
Mà lần này, những gì Nam Đô Phong Nhã đã làm thực sự khiến người ta cảm thấy cực kỳ thất vọng.
Lý do mà Nam Đô Phong Nhã làm việc chăm chỉ như thế là vì để lấy lòng nhà họ Tống, dù sao thì bọn họ cũng là một thành viên của Thương Minh phía Nam.
Lần này, nhà họ Tống đã phát thông báo yêu cầu toàn bộ Thương Minh phía Nam phải đối phó với Ngọc Thanh và trong tay của Nam Đô Phong Nhã vừa hay lại có tài nguyên để đối phó với Ngọc Thanh, đương nhiên bọn họ cũng phải lợi dụng cái vũ khí sắc bén này để biểu hiện cho tốt chứ.
Như vậy thì trong tương lai Nam Đô Phong Nhã nhất định sẽ được nhà họ Tống đánh giá cao, vị thế trong Thương Minh phía Nam cũng sẽ được đi thẳng lên chỗ cao hơn, quyền hành trong tay cũng sẽ to lên và đến lúc đó lợi ích mà Nam Đô Phong Nhã sẽ thu được ở Thương Minh phía Nam đương nhiên cũng sẽ trở nên nhiều hơn thế nữa.
Vào thời điểm này, tại trụ sở chính của Nam Đô Phong Nhã, trong văn phòng chủ tịch.
Một người đàn ông trung niên với cái bụng phệ ngồi trên ghế chủ tịch, vừa hút xì gà vừa xem các bài viết khác nhau trên diễn đàn.
Trên khuôn mặt của ông ta nở ra một nụ cười vô cùng gian xảo.
“Tập đoàn Ngọc Thanh, đừng trách Tôn Chí tôi đây giậu đổ bìm leo, muốn trách thì hãy trách bản thân các người tự mình lao đầu vào đường chết, các người nói xem các người đi trêu chọc ai không đi, mà lại phải đi trêu chọc ngay nhà họ Tống?”
“Nhà họ Tống này là gia tộc nắm quyền kiểm soát của Thương Minh phía Nam, toàn bộ giới kinh doanh ở phía Nam đều do nhà họ Tống chi phối, các người dám chọc vào nhà họ Tống, đây không phải là đang tự tìm đường chết hay sao?”
Người này tên là Tôn Chí, là ông chủ của Thương Minh phía Nam.
Vào lúc này, cửa phòng làm việc của ông ta vang lên tiếng gõ, Tôn Chí hét lên một tiếng “Vào đi”.
Ngoài cửa, một người đàn ông trung niên mặc vest bước vào, chính là Huỳnh Đức.
“Ồ, đây không phải là ông Huỳnh Đức, giám đốc mới của công ty Truyền thông Hoàng thị ở thành phố Bình Minh đây sao, một nhân vật quý hóa như ông lại chạy đường xa đến chỗ của tôi để làm gì vậy?”
Thực ra Tôn Chí đã biết mục đích Huỳnh Đức đến đây từ lâu rồi, dù sao thì trước đó, Huỳnh Đức đã gọi điện sang cho Nam Đô Phong Nhã rất nhiều lần, mong rằng Nam Đô Phong Nhã có thể xóa bỏ những bình luận ác ý chửi rủa tập đoàn Ngọc Thanh trên diễn đàn.
Tuy nhiên, Nam Đô Phong Nhã đã trực tiếp từ chối yêu cầu này của Huỳnh Đức, không những không xóa những bình luận ác ý chửi rủa mà ngược lại còn gia tăng thêm.