Trong tim Phó Xuân Hiền run lên, đây là có ý gì?
Ngay cả Phó Nghị cũng đã nói như vậy, chẳng lẽ đến ngay cả vị thần bảo vệ của nhà họ Phó cũng không nằm chắc cơ hội chiến thắng đám người kia sao?
Đây không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.
Chỉ là một Thành phố Bình Minh nhỏ nhoi, làm sao có thể là đối thủ của nhà họ Phó ở tỉnh thành được.
Cho tới tận bây giờ, Phó Xuân Hiên vẫn chưa nhận ra rõ hiện thực.
Anh ta vẫn còn tự cho mình là Thượng Đế cao cao tại thượng, không tin nhà họ Phó sẽ thất bại.
Càng không tin vị thần bảo hộ của nhà họ Phó sẽ bại.
Âm thanh trường kiếm rút ra khỏi vỏ rất có cảm giác như phim võ hiệp.
Lúc này Phó Nghị giống như một kiếm khách vung kiếm đi đến chân trời, người còn chưa tới nhưng hào quang kiếm khí nồng đậm đã đến trước rồi.
“Cao thủ dùng kiếm!”
Trần Hùng vẫn luôn dựa vào cột mốc ranh giới đột nhiên hai mắt sáng rực lên.
Anh không ngờ ở bên nhà họ Phó thực sự lại có một cao thủ dùng kiếm tồn tại.
Cái này gọi là nơi có người liền có giang hồ, có giang hồ thì sẽ có đạo khách hoặc ếm khách. Giới giang hồ của Vạn Hoa đã bắt đầu xuống dốc từ trăm năm trước, nhưng mà chưa bao giờ từng biến mất.
Giang hồ dùng phương thức khác để kéo dài sự tồn tại.
Mà cái người tên Phó Nghị này, rõ ràng chính là người trong giang hồ.
Trần Hùng hơi híp mắt lại, trong lòng dâng lên một chút hứng thú.
Sau đó, anh dập điếu thuốc lá trong tay, duỗi eo một cái, cất bước đi về phía trước. Trăng thanh gió mát, đêm giết người.
Một kiếm đi về phía Đông không thấy máu.
“Vút.
Bên kia, chỉ nghe thấy tiếng kiếm rít vang lên.
Một tia sáng lạnh lóe lên trong bầu trời 4 đêm, một thành viên của Hang Sói không kịp tránh, trước ngực bị đâm một lỗ thủng lớn.
Cũng may tổ chất thân thể của thành viên Hang Sói này đủ mạnh, nếu đổi lại là người bình thường thì một kiếm này có thể rạch luôn lồng ngực anh ta ra rồi.
Bóng người chợt lóe lên, giống như bóng ma trong đêm tối.
Một giây sau, lại một kiếm lóe lên, một thành viên khác của Hang Sói bị đánh bay ra ngoài, trên người cũng có một lỗ sâu có thể thấy được xương trắng, nằm ở trên mặt đất mất đi sức chiến đấu. Chỉ bằng hai kiếm đã trực tiếp đánh gục hai thành viên của Hang Sói.
Kiếm thuật của Phó Nghị thực sự rất mạnh.
“Cái quái gì thế vậy?”
Lúc này, vẻ mặt của Thịnh Quân, người cách Phó Nghị gần nhất ngưng lại anh ta ngay lập tức bắt được bóng dáng của Phó Nghị.
Anh ta không nói hai lời, trực tiếp cầm con dao bên cạnh lao về phía Phó Nghị.
“Xoẹt xoẹt xoẹt.”
Tia lửa bay tung tóe.
Thịnh Quân không hổ danh là cao thủ hàng đầu trong Hang Sói, với con dao trên tay, anh ta thực sự đã chiến đấu qua lại với Phó Nghị bảy, tám lần.
Nhưng mà con dao trên tay Thịnh Quân nhanh chóng bị đánh bay, sau đó là một kiếm chém vào cánh tay đến bả vai của Thịnh Quân.
Thịnh Quân hít sâu vào một hơi, trong lòng biết là mình không thể địch lại, nhưng mà anh ta không có bất luận cái gì gọi là lui bước, vẫn tiến lên như cũ.
Tinh thần của Hang Sói bản chất của loài sói không bao giờ chịu thua.
Coi như có trong một trận chiến sống còn, cũng không lùi bước.
“Có chút bản lĩnh.”
Phó Nghị ném cho Thịnh Quân một ánh mắt khen ngợi: “Nhưng!”
“Kiếm tiếp theo, Suối Vàng!”