Vừa bước xuống xe, Triệu Hiền Quyên đã có hơi mất kiểm soát gặng hỏi Truy Phong.
Truy Phong sững sờ, liếc nhìn Trần Hùng một cái, Trần Hùng nói: “Thi thể bây giờ đang ở nơi nào?”
“Nhà xác!”
Truy Phong đáp: “Tôi sẽ đưa hai người đến đó ngay.”
Sau đó, đoàn người nhanh chóng đến nhà xác bệnh viện này, thi thể của Hà Ngọc Linh không để vào tủ đông, mà đang để ở nơi gần cửa nhà xác.
Truy Phong nói: “Thi thể đã được cảnh sát đưa tới lúc giữa trưa và khi chúng tôi tìm đến nơi này thì đúng lúc đã gặp một nhóm người muốn đem thi thể đi, nhưng đã bị chúng tôi ngăn cản lại rồi.”
“Người chúng tôi cũng đã bắt luôn rồi, môn chủ, vết thương trên người của ngài có nghiêm trọng hay không ạ?”
“Không sao.” Hạ Tiêu lắc đầu nói.
Sau đó, anh nhìn Hà Ngọc Linh, người đang nằm trên giường của nhà xác, trẻ trung biết bao nhiêu, hào hoa phong nhã đến nhường nào cơ chứ?
Cho dù đây là lần đầu tiên anh gặp người phụ nữ này, nhưng lúc này trong lòng của anh cũng rất thương xót.
Triệu Hiền Quyên đã nhào đến, nắm lấy tay Hà Ngọc Linh khóc không thành tiếng.
Trên cơ thể Hà Ngọc Linh có rất nhiều vết bầm tím, má cũng sưng tấy lên, rõ ràng là trước khi chết cô ta đã bị đánh đập rất nặng nề.
Đừng nói là Trần Hùng, ngay cả là một người bình thường khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng sẽ phải thốt lên một câu: “Cái chết của cô gái này chắc hẳn là có điều gì mờ ám.”
Trần Hùng đi đến bên cạnh Triệu Hiền Quyên, lấy tay vỗ nhẹ vào lưng cô ấy, tỏ ý cô ấy đừng quá đau buồn.
Rồi sau đó anh gọi Truy Phong sang một bên: “Người đâu?”
“Ở tầng một ạ.” Truy Phong trả lời.
“Cho người trông chừng bạn của tôi cho kỹ, đừng để cô ấy làm chuyện gì quá khích lúc đau buồn.”
Trần Hùng căn dặn một hồi, rồi sau đó đi về phía lầu một, theo sau là Truy Phong và Lưu Trọng.
Lúc này, trong một căn phòng ở lầu một, vài gã đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen với vẻ mặt kinh hãi đang nằm co quắp ở đây, đứng bên cạnh là một đội thành viên của Thanh Cảnh Môn, bọn họ vừa mới đánh đập nhóm người này một trận xong.
Trong số những người này, người đứng đầu là một người đàn ông bị đục thủy tinh thể ở mắt, là tên mù thuộc hạ của Lâm Phương Nam.
Lúc này trong lòng Trần Hùng như có lửa đốt, vừa nhìn thấy những người bên phía tên mù, liền xông lên đá cho mỗi người một cái.
Sức mạnh của một cú đá này lớn đến mức có vài người bị Trần Hùng đạp chảy máu ngay tại chỗ.
“Nói cho tôi biết rõ ràng đầu đuôi về chuyện của Hà Ngọc Linh, nếu không thì tôi sẽ khiến cho mấy người sống không bằng chết.”
Ngay khi câu nói này vừa được thốt ra, đao Long Khuyết đã xuất hiện trong tay của Trần Hùng, một nhát đao chém xuống, đã chém xuyên qua đùi của tên mù.
Tên mù đau đớn kêu lên một tiếng thảm thiết, nước mắt cũng đã chảy dài.
“Tôi nói, đại ca à, anh cũng phải cho tôi cơ hội để nói chứ, tôi đâu có nói là mình không nói cho anh biết đâu, anh không cho tôi cơ hội đấy chứ.”
“Anh làm gì mà vừa tới đã dùng đao chém tôi một nhát rồi vậy đại ca!”
“Đừng có nói nhảm nữa.” Trần Hùng rút đao Long Khuyết ra khỏi đùi tên mù và nói: “Hà Ngọc Linh đã chết như thế nào?”
“Nhảy lầu, đã nhảy lầu chết.”
Tên mù vội vàng nói: “Buổi trưa hôm nay, giám đốc Lâm Phương Nam của Bắc Vực Phong Tình hẹn Hà Ngọc Linh và Triệu Hiền Quyên đi ăn, rồi sau đó đã bỏ thuốc vào rượu, tiếp theo liền đưa Triệu Hiền Quyên tới chỗ cậu chủ của nhà họ Trần, còn Hà Ngọc Linh thì bị trói ở trong khách sạn trên lầu nhà hàng Michelin.”
“Lâm Phương Nam đã thèm muốn Hà Ngọc Linh từ lâu rồi, vì vậy anh ta muốn cưỡng bức Hà Ngọc Linh, nhưng cô Hà Ngọc Linh đó lại không tuân theo, cuối cùng đã trực tiếp nhảy lầu.”