Nghe được những lời Trần Hùng nói, mấy người Lý Chiến và Dương Siêu ở đằng kia cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bọn họ nhanh nhảu nói lời cảm ơn.
Tuy nhiên, tội chết có thể được miễn nhưng đau khổ thì không thể thoát.
Trần Hùng nhìn về phía tên tám ngón tay điên ở bên kia nói: “Ở bên đó có rất nhiều người đẹp trai. Anh có thích ai không?”
Trên mặt của tám ngón tay điên lộ ra nụ cười xấu xa, anh ta khẽ liếm môi nói: “Tôi thích thì rất nhiều.”
“Vậy thì đêm nay, bọn họ sẽ trở về cùng với anh. Anh đừng có làm quá đà. Nếu như để xảy ra chết người thì tôi sẽ tìm tới anh tính sổ đấy.”
“Ha ha! Tôi biết chừng mực.”
Trần Hùng giao nhóm thịt tươi nổi tiếng Lý Chiến cho tám ngón tay điên thì bọn họ tuyệt đối sẽ phải chịu cảnh khó chịu hơn cả chết.
Hai ngày sau, Trần Hùng tiếp tục ở bên Lâm Ngọc Ngân, cùng bọn họ đi ghi hình ở Hồng Thành.
MV chủ đề quảng bá sản phẩm mới của thương hiệu Ngọc Thanh đã hoàn thiện được một nửa. Buổi ghi hình rất thành công, MV cũng rất hoàn hảo.
Tranh thủ thời gian còn lại, Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân đã chụp một bộ ảnh cưới ở đảo Hồng Á. Trong bức ảnh, Trần Hùng giống như một chàng hoàng tử bước ra từ tranh và Lâm Ngọc Ngân chính là nàng công chúa.
Hai người này đúng là cặp đôi trời sinh.
Sau khi quay chụp xong xuôi, đoàn người lại trở về Thành phố Bình Minh. Đoàn đội hậu kỳ đã làm việc không ngừng nghỉ để chỉnh sửa tấm áp phích và MV. Một tuần sau, bọn họ chính thức quảng bá và phát hành chúng trên các phương tiện truyền thông. Hiệu ứng giống như mong đợi, MV chỉ mới đăng tải được một ngày đã nhanh chóng gây ra cơn bão.
Không chỉ Tập đoàn Ngọc Thanh nổi tiếng mà cả Phùng Tuyết đã từ ngôi sao ở tuyến ba đi thẳng lên tuyến một.
Cùng lúc đó, Phùng Tuyết được đặt biệt danh là “Em gái xinh như tiên”. Công ty Truyền thông Minh Hạ và Huỳnh Phòng của Công ty Truyền thông Huỳnh Thiên đã tận dụng cơ hội để quảng bá rầm rộ. Ngay lập tức, Phùng Tuyết thu được một lượng lớn người hâm mộ.
Đồng thời, thương hiệu mới của Tập đoàn Ngọc Thanh cũng hoàn toàn phổ biến trên Internet. Có một chỗ đứng vững chắc trong ngành công nghiệp quần áo phía Nam sau một lần quảng bá. Phùng Tuyết cũng là một người có ơn sẽ trả. Cô ấy biết nếu không có Tập đoàn Ngọc Thanh thì chắc chắn cô ấy đã không có được ngày hôm nay.
Vì vậy, Phùng Tuyết đã quyết định ký hợp đồng chứng thực có thời hạn năm năm với Ngọc Thanh. Mức lương không thay đổi.
Tất cả cũng vì sự phát triển tốt này mà Lâm Ngọc Ngân và Phùng Tuyết giờ đã trở thành bạn tốt của nhau. Nếu đối phương là người đại diện thương hiệu cho công ty mình thì tất nhiên cô sẽ không để Phùng Tuyết chịu thiệt.
Ở một thành phố khác, trong nhà lớn của nhà họ Viễn.
Trong đình nghỉ mát lúc trước Viễn Trọng Chi và Trần Hùng cùng uống trà với nhau, lúc này, Viễn Trọng Chi đang ngồi đối diện với Ngụy Tuấn. Viễn Trọng Chi đang uống trà còn Ngụy Tuấn thì đang lấy khăn tay màu đen không ngừng lau chùi thanh đao ngắn của mình.
Thanh đao ngắn màu đen tuyền, cán của nó hình đầu rồng. Trên lưỡi đao có in hình rồng màu đen. Thanh đạo ngắn này được gọi là đạo rồng. Nó đã ở cùng Ngụy Tuấn gần hai mươi năm.
“Mấy ngày nay, ông vẫn luôn lau đạo mãi. Lần cuối cùng tôi nhìn thấy ông như thế này, đã là bảy năm trước rồi.”
Viễn Trọng Chi đẩy một tách trà đến trước mặt Ngụy Tuấn nói.
Ngụy Tuấn khẽ gật đầu: “Đã lâu rồi đạo rồng không có khát vọng muốn uống máu thế này!” Nếu Ngụy Tuấn nói những lời này với người khác, chắc chắn bọn họ sẽ nghĩ ông ta bị bệnh thần kinh.
Thanh đao không có sinh mệnh, chỉ là một loại vũ khí thôi. Tại sao có thể sử dụng từ “khát vọng cho nó chứ.
Nhưng Viễn Trọng Chi không cảm thấy lời này có gì không bình thường. Ông ấy hiểu rõ Ngụy Tuấn, đồng thời ông ấy cũng biết đạo rồng có ý nghĩa lớn thế nào với Ngụy Tuan.
Ngụy Tuấn được biết đến là người dùng đao điện cuồng của Cửu Nam, thanh đao rồng này đã gắn bó với ông ta hơn hai mươi năm. Trong mắt Ngụy Tuấn, từ lâu, nó không phải là vũ khí, mà là một người bạn.
Có lẽ, một thanh đạo quả thực chỉ là một công cụ. Nhưng Ngụy Tuấn đã đặt hết niềm tin của mình vào thanh đao rồi. Khát vọng của thanh đao thật ra là khát vọng bên trong của chính ông ta.